Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 57


5 tháng

trướctiếp

Ngao Quảng biết mình phát sốt không thể suy nghĩ minh mẫn, nhưng đột nhiên y hiểu được bài thơ “Tiểu thạch đàm ký” được học thời cấp ba. Cảnh sắc thật dễ chịu, y cảm thấy có thể lại đây mãi mãi nhưng tác giả lại nói: “Không thể sống lâu trong một vùng đất trống như vậy được”. Cảnh sắc dù có đẹp đến mấy cũng không có người ngắm cùng chỉ có thể là cảnh hoang tàn, cảnh tĩnh lặng mà sâu lắng. Giờ đây y đặc biệt nhớ nhà, đồng thời cũng muốn cùng gia đình đón sinh nhật, quan trọng là y lo cho Hạo Thiên, tên ngốc cho dù đau cũng chỉ biết một mình chịu đựng. Bây giờ hắn thế nào rồi? Đã biết tự chăm sóc bản thân chưa?
 
Ngao Quảng nằm trên nền tuyết ngắm cực quang tay vuốt lông chó bự lẳng lặng nằm bên cạnh y phát ngốc, chó Alaska là giống chó cỡ lớn, chiếc đuôi bông xù phất phơ bên cạnh chân y. Ngao Quảng nằm một chốc, điện thoại vừa nhảy đến số mười một, cuối cùng vẫn nên gọi cho trợ lý một cuộc. Mặc dù Hạo Thiên yêu cầu trợ lý phải túc trực 24 tiếng chờ lệnh nhưng đã muộn như thế còn gọi điện khiến y rất áy náy. Bên kia vừa tiếp cuộc gọi y lập tức nói xin lỗi, hi vọng trợ lý có thể giúp y đặt vé máy bay để y có thể về nhà trước ngày hai bảy, cùng đón sinh nhật với con trai. 
 
Hình như y nghe được ở đầu dây bên kia có vật gì đó rơi xuống đất, âm thanh của trợ lý kích động đến phát run. “Phu nhân, ngài muốn về nhà?” 
 
Cậu trợ lý này tình tình nội liễm, ít nói bỗng nhiên kích động như thế khiến Ngao Quảng không hiểu tại sao: “Đúng vậy, làm phiền cậu nhiều, tận lực là được không cần gấp quá đâu.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp