Chỗ này đều là người Hạo Thiên tín nhiệm, đương nhiên đều biết trong nhà Hạo Thiên xảy ra chuyện gì, lão phu nhân chỉ cần mở lời lập tức sẽ có người đi giải quyết, lúc này Hạo Thiên cũng đến bên cửa, đón lão phu nhân, lão phu nhân mặc một chiếc áo lông cừu màu đen, trên đó chấm phá vài đường chỉ kim văn, nhìn qua toát lên vẻ sang quý, lúc bà ta còn trẻ vốn đã là một cô gái xinh đẹp, nhìn dáng vẻ của Hạo Quân và Hạo Thiên thì biết, nhưng mà nhiều năm qua bị chứng bệnh hoang tưởng bị hại hành hạ đã khiến bà ta mất đi hào quang sáng chói năm xưa, may mắn thay bà đẹp từ trong xương cốt, mặc dù đã tuổi cao sức yếu thân hình cũng không còn mảnh mai, nhưng vẫn giữ được nét đẹp riêng tuổi xế chiều.
Hạo Quân từ nhỏ đã sống ở Nhật Bản, không nói chuyện nhiều với lão phu nhân, mà Hạo Thiên từ nhỏ đã ở bên bà ta, lúc nhỏ mới mười mấy tuổi khi bà tức giận mặt nghiêm sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà lớn lên có thể cảm nhận được bà đã chịu nhiều khổ cực, lão phu nhân không được đi học, nhưng luôn dùng tất cả biện pháp để bảo vệ con mình. Lúc Hạo Thiên còn nhỏ bà ta luôn ở phía trước che mưa che nắng ngăn cản mọi khó khăn cho Hạo Thiên, sau này khi trưởng thành Hạo Thiên luôn tỉ mỉ quan sát chuyên gia dinh dưỡng và gửi đồ ăn đến công ty, tính tình Ngao Quảng không dễ lay chuyển đã rất nhiều lần chạm vào lòng tự tôn của Hạo Thiên, mặc dù nhiều năm qua đi, lòng Hạo Thiên vẫn luôn hướng về mẹ mình.
Hạo Thiên còn nhớ rõ lúc Ngao Quảng mang thai Tiểu Giáp không cẩn thận ngã vào chén trà của lão phu nhân, đây là bộ uống trà mà lão phu nhân thích nhất mà cái chén kia là thứ bà ta yêu nhất trong bộ trà, bộ trà này được tạo thành từ dương chi ngọc, giá trị đắt đỏ. Ngao Quảng làm chén vỡ, bản thân y cũng vô cùng bối rối, y ở nhà chính hơn hai tháng, người y quen biết cũng chỉ có quản gia và Hạo Thiên, lúc y hoảng sợ tột cùng, theo thói quen đi tìm quản gia, trên thực tế không nghĩ đến việc đi nhờ Hạo Thiên giúp đỡ, là vì cái nhìn đó, Hạo Thiên cũng không ra mặt nói đỡ cho y câu nào.
Lúc lão phu nhân tức giận thở hổn hển đẩy Ngao Quảng ra, kêu gào: “Cái chén này của tao ngay cả hai cái chân của em gái mày cũng không đổi được đâu.”, Ngao Quảng hoảng sợ lùi đến góc tường, bị chửi là kỹ nữ, đồ bẩn thỉu thì vẫn im lặng cam chịu, vừa nghe đến đôi chân của em gái, bị lăng nhục cộng thêm gia cảnh nghèo khó, khi ấy Ngao Quảng mới mười bảy tuổi đã lập tức bật khóc, lùi đến góc tưởng nhận hết mọi ấm ức mà khóc òa lên, Hạo Thiên vẫn đứng ở một bên nhìn, mặc dù không đành lòng, nhưng không ngăn cản mẹ, mà lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, đi đến bên ban công rút ra một điếu xì gà.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy bản thân là một người không biết xấu hổ, hiện tại Ngao Quảng còn đồng ý ở bên hắn đã là một kỳ tích rồi, lần này hắn không thể chỉ mãi hướng về mẹ được, dù sao Ngao Quảng mới là người cùng hắn đi hết đời người.
Lão phu nhân nổi giận đùng đùng đi đến phòng nghỉ của Hạo Thiên, nhìn thấy con trai lửa giận còn cháy dữ dội, mặc sức la ó: “Cái thằng kỹ nữ kia đâu, gọi nó mau cút ra đây!”
Hạo Thiên xoa tai, đưa tay đỡ bà rồi rót chén trà nóng, hắn ngồi dạng chân trên ghế sa lon, tựa đầu vào tay, thở dài: “Em ấy đã về từ sớm rồi, mấy đứa nhỏ còn đang ở cách vách, mẹ nhỏ giọng một chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT