Trong lúc suy đoán đột ngột hiện lên trong lòng của Bộ
Thanh Vân còn đang lên men, Sở Từ Vân đã quen đường tìm tới thư phòng của Tiêu
Dạng.
Nơi ở của Tiêu Dạng là Vân Đào viện, thư phòng cũng chiếm
một viện khác.
Sở Từ Vân đi đến mức cổ chân đau lên, nhưng vẫn giữ khăng
khăng bộ dáng dịu dàng thiên lương, chăm sóc người khác đó.
Hắn ta bày ra một dáng vẻ cắn môi dưới đầy kiên cương,
không khuất phục, nói với Sở Từ Thanh đang đứng canh ở cửa: "Sở đại ca, ta
cần vào đưa cháo đậu xanh cho Vương gia, ta có thể đi vào được không?"
Sở Từ Thanh lại không hề nể tình hắn ta là đệ đệ của đồng
nghiệp cũ, trả lời: "Vương gia không gặp ngươi."
"Như vậy..." Hai mắt Sở Từ Vân lập tức xuất
hiện nước mắt, bày ra hình ảnh hoa lê trong gió, cả người không một góc chết,
đẹp đẽ như tranh: "Huynh cũng không thể sắp xếp cho ta một chút sao?"
"Đi ra nơi khác đi." Sở Từ Lệ lại không có tích
cách tốt như Sở Từ Thanh vậy, khoát tay nói như đang đuổi một kẻ đến xin cơm:
"Vương gia không rảnh gặp ngươi."
Sở Từ Vân vẫn kiên trì không ngừng, hoa dung thất sắc:
"Vậy ta đứng ở đây đợi ngài ấy!"
Dáng người mỹ nhân cao gầy, đứng dưới ánh nắng chói chang
gay gắt của mặt trời thì đổ mồ hôi đầm đìa.
Thỉnh thoảng hắn ta lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi, thắt
lưng mảnh khảnh không kìm được mà siết chặt hơn.
Mồ hôi chảy từ trên cái cổ trắng nõn xuống dưới, hay cho
cái vẻ hương diễm như vậy!
Không hổ là người đi ra từ Thanh Phong uyển, tuyệt đẹp!
Trong lòng Sở Từ Lệ lại tán thưởng.
Nếu Vương gia vừa đi ra, nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân
hoạt sắc sinh hương như thế này, trái tim lạnh lẽo cứng rắng kia của ngài ấy
còn không bị trật nhịp một cái hay sao?
Mà vừa trật nhịp thì chính là bắt đầu.
Vạn sự khởi đầu nan thôi.
"Thủ đoạn cũng nham hiểm đấy!" Sở Từ Lệ tấm tắc
khen ngợi.
Nhưng nếu là Vương gia không để ý Bộ công tử.
Sở Từ Thanh không kìm được, nghiêng đầu nói: "Đừng
nói như vậy, hắn ta là một người đáng thương."
"Ừ." Sở Từ Lệ gật đầu, đáp lại một cách dửng
dưng: "Chính là một người đáng thương luôn muốn quyến rũ Vương gia của
chúng ta."
Có vẻ như Sở Tử Thanh muốn cãi cọ thay người kia, nhưng
lại giật giật miệng, nhắm hai mắt, không thể nào nói ra được.
Từ khi Sở Từ Vân đến Vương phủ, hơn phân nửa thời gian
đều là nghiên cứu xem nên quyến rũ Vương gia như thế nào.
Vương gia hiểu rõ chút âm mưu này, khinh thường người
kia, nhưng hắn ta là cái loại như con gián, đánh mãi cũng không chết.
Mặt dày!
Chướng mắt người khác.
"Ôi." Sở Từ Lệ lắc đầu nói, lại quay sang một
bức tranh mỹ nhân này, xem xét Sở Từ Vân: "Lần đầu tiên ta biết thì ra
đứng yên một chỗ cũng có phong phạm đấy. Đứng yên thế này, trông thật
đẹp!"
Sở Từ Thanh cũng biết người này có tính nết thế nào, bèn
cũng lắc đầu bất đắc dĩ theo hắn.
Sau một lúc lâu, Sở Từ Lệ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì
đó, bèn tiến lên trước, nói với vẻ cười đầy mặt: "Tiểu Vân à, ngươi đứng ở
chỗ này cũng không đẹp đâu, chi bằng đi rửa mặt một phen, làm thật cẩn thận đi?
Tới lúc đó, Vương gia sẽ được nhìn thấy một mặt xinh đẹp nhất của ngươi!"
Sở Từ Vân chần chừ chớp mắt một cái.
Rồi bỗng hắn khẽ lắc đầu một cái, bảo: " ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.