Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 22


11 tháng

trướctiếp

Người sinh ra trong hoàng gia, bản tính trời sinh dường như chính là lạnh lẽo.

Trừ tịch trước đây, việc của Tiêu Dạng là cùng các triều thần dùng bữa trong quốc yến và cùng nhau giải quyết việc chung. Mãi đến khi vào đêm, thời khắc đón giao thừa, hắn cũng là đi ngủ sớm.

Chỉ vì huyết thống trực hệ của hoàng gia bây giờ chỉ còn lại bản thân và tiểu hoàng đế mới lên bảy, nhưng bản thân hắn lại không quen nhìn cái tính tình gọi dạ bảo vâng của tiểu hoàng đế, cho nên liền dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.

Tiêu Dạng của trước đây xác thực không có trải qua cái gọi là “không khí ngày Tết”.

Người đã quen giải quyết công việc trong đêm Trừ tịch thì hà cớ gì phải đi quấy rầy đêm Trừ tịch nói cười rộn ràng của người khác chứ.

Tiêu Dạng lại lặp lại một lần: “Ta không đi”.

Cũng là đáp án trong dự liệu.

Bộ Thanh Vân nghe vậy thì nhanh nhẹn xoay người, nói: “Được, vậy để ta đi nói với bọn họ”.

Vốn Tiêu Thập Thất tưởng đâu Bộ Thanh Vân sẽ thuyết phục dông dài, nên cũng đã chuẩn bị xong lý do đối đáp đâu vào đấy. Nhưng khi đối mặt với sự dứt khoát như vậy của thư sinh, hắn quả thực có hơi sửng sốt một lát.

Sửng sốt qua đi, Tiêu Dạng lại nhếch mép: “Còn trông cậy hắn sẽ nịnh nọt mình hay sao?”

Hắn nói rồi trên môi cũng mang theo nụ cười giễu quen thuộc, chỉ là lần cười giễu này dường như là đang nhắm vào chính mình.

...

Giờ Tuất, sắc trời tối đen.

Cơm tất niên là giờ Hợi ăn, Bộ Thanh Vân cũng nhập gia tùy tục.

Phần Dương Kính đã chuẩn bị xong pháo đốt, pháo hoa các loại, chỉ còn đợi giờ Tý đến. Trong khi đó, hai đứa trẻ thì tinh thần rất hăng hái đang cùng nhau nô đùa trong sân. Chúng mặc áo bông mới thật dày, ngay cả đứa nghịch ngợm như Đại Bảo cũng thu liễm lại rất nhiều, hễ mà áo mới quét trúng thân cây thôi là nó đều sẽ cẩn thận phủi bụi.

“Đệ thích nó như vậy à?” Bộ Thanh Vân ngồi trên cái ghế nhỏ trước cửa ăn táo xanh. Hắn nhìn thấy cảnh này thì vừa cười tít mắt vừa nói: “Đợi ta ra ngoài rồi sẽ mua cho đệ mấy cái áo bông, để đệ mỗi tháng đều thay có được không?”

Y phục của mấy đứa trẻ hầu như đều là Dương tẩu tự tay may, nói không tốt thì cũng không phải, chỉ là kiểu dáng cái nào cũng như cái nấy vậy. Còn áo mới lần này là mua ở tiệm may vá dưới núi, kiểu dáng khác lạ, thảo nào mà thằng bé lại thích.

“Được!” Đại Bảo nói to, trong ánh mắt cũng lập tức bừng lên ánh sáng rực rỡ. Nó thoắt cái nhào vào lòng Bộ Thanh Vân, vui vẻ nói: “Cảm ơn đại ca ca!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp