Sau bữa tối, Tô Nhan cố tình ở trong
phòng khách với Trâu Cát Phân, rất khuya mới trở về phòng. Cô sợ Tư Mộc sẽ qua
phòng mình sớm nên tắm rửa xong liền đi ngủ, hiện tại chất lượng giấc ngủ của
cô đã giảm sút hơn trước rất nhiều, thường sau nửa đêm cô mới ngủ được. Bởi
vậy, Tư Mộc cố tình đợi qua thời gian đó mới vào phòng, nhưng vẫn khiến Tô Nhan
giật mình mở mắt ra ngay lập tức.
Trong phòng không bật đèn, Tư Mộc
theo ánh đèn từ cửa sổ đi đến bên giường Tô Nhan. Cô vừa kéo chăn vừa cảnh giác
nhìn cậu.
"Còn chưa ngủ à?" Cậu vừa
nói vừa ngồi xuống, nằm xuống ôm lấy cả người cứng ngắc của cô vào trong lòng.
"Sao cậu lại có chìa
khóa?" Rõ ràng là cô đã khóa cửa rồi mà.
"Từ rất lâu trước kia tưởng chị
không trở về, em đã lưu lại một bản dự phòng, không muốn trả lại." Tư Mộc
cẩn thận hôn lên má cô, thỏa mãn thở dài: "Làm sao bây giờ? Không ôm chị,
em ngủ không được."
"Cậu ôm tôi như vậy tôi cũng
không thể ngủ được."
Tư Mộc cười khẽ: "Còn chưa quen
sao?" Vừa nói, bàn tay xấu xa của cậu đã luồn vào trong chăn, bắt đầu vuốt
ve thân thể Tô Nhan dưới lớp áo mỏng.
"Đừng quá phận, nơi này cách âm
không tốt, mẹ cậu nghe được sẽ phản ứng như thế nào?" Tô Nhan có chút kiềm
chế nói.
"Em không sợ, chị có thể mắng
to hơn một chút, em càng hy vọng để mẹ biết chuyện của chúng ta." Nói
xong, Tư Mộc có chút lạnh lùng vén chăn chui vào, lật người đè cô lại, nắm lấy
hai tay Tô Nhan, nhanh chóng cởi bỏ y phục của hai người.
Tô Nhan không nghĩ tới dưới tình
huống này mà cậu lại dám làm ra chuyện như vậy, không thể tin mở to hai mắt, thấp
giọng gầm lên: "Cậu điên rồi à? Không biết xấu hổ là gì nữa hay sao?"
"Chị đã nói với em rất nhiều
lần, mà em cũng đã khẳng định rồi, em ở trong mắt chị chính là một kẻ điên mất
trí. Em cần giả bộ làm gì cơ chứ?"
Tư Mộc nhanh chóng khuấy động ngọn
lửa trên người Tô Nhan, số lần ân ái tăng lên, kỹ năng trên phương diện này của
Tư Mộc càng ngày càng thành thạo, cậu có thể dễ dàng tìm ra điểm nhạy cảm của
Tô Nhan, giam cô trong hầm băng lạnh lẽo, cảm giác không hề thoải mái chút nào
khi phản ứng sinh lý của cơ thể xuất hiện, không tự chủ được có chút co quắp.
Tư Mộc giải quyết mọi việc rất
nhanh, cậu chuẩn bị trở về phòng vào lúc rạng sáng. Lúc đó Tô Nhan vẫn đang ngủ
say vì mệt mỏi, Tư Mộc khẽ vuốt ve gương mặt của cô. Dạo này Tô Nhan sụt cân
rất nhiều, cho dù cậu có chăm sóc cho cô nhiều như thế nào, Tô Nhan vẫn sụt cân
với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tư Mộc khổ tâm, phiền não vì
chuyện này nhưng lại không thể làm gì được, bởi vì chỉ khi cậu được ở bên cạnh
cô, mới có thể lừa mình dối người rằng cô chân chính thuộc về riêng cậu. Loại
cảm giác thỏa mãn ảo tưởng này như liều thuốc gây nghiện, lôi kéo cả Tô Nhan và
Tư Mộc trầm luân trong địa ngục đau thương.
Sau khi về phòng, Tư Mộc nghỉ ngơi
chưa được bao lâu liền tỉnh dậy, cậu cứ đứng ngẩn người trong sân như một thằng
ngốc cho đến khi Trâu Cát Phân đi ra, bà định đẩy xe đi làm, nhìn thấy con trai
đứng đó nhưng không muốn nói điều gì.
"Mẹ!"
Trâu Cát Phân dừng bước nhưng không
quay lưng lại, nghe Tư Mộc tiếp tục: "Tha lỗi cho con."
"Người mà con nên cầu xin sự
tha thứ chính là Tô Nhan." Trâu Cát Phân quay đầu nhìn cậu, ngoài trời rất
lạnh, hơi thở phun ra khiến hai người nhìn không rõ b ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.