Trên đường đi lên lầu, Tô Nhan nghĩ
tới đủ các loại tình huống có thể xảy ra, như là Tư Mộc bị tiêu chảy đến mức
không đi đường được, hoặc là đang nằm bò trên giường đau bụng đến ứa mồ hôi
lạnh, dù sao chỉ mong tình hình không đến mức như vậy.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu niên
đang dựa nghiêng người trên ghế, một tai đang mang tai nghe, đó là quà sinh
nhật năm trước Tô Nhan tặng cậu, trong tay đang cầm sách bài tập, ánh mắt lãnh
đạm nhìn cô, hoàn toàn không có chút bệnh trạng nào giống như lời bọn họ nói.
Tô Nhan đi vào, đem thuốc vừa mua để
lên tủ đầu giường: “Bụng còn đau không?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Tư Mộc tháo tai
nghe xuống, nhìn chằm chằm Trương Thượng Lâm: “Vị này chính là?”
Trương Thượng Lâm nhìn Tư Mộc một
cái, sau đó cười nói: “Cậu khỏe chứ, tôi là bạn của chị cậu.”
“Chưa từng nghe nói, từ khi nào mà
chị có người bạn này vậy?”
Tô Nhan nhíu mày: “Ăn nói kiểu gì
vậy!” Vốn đang còn muốn nói cậu mấy câu, nhưng ngại việc ở đây đang có người
ngoài ở đây, Tư Mộc tuổi đã không nhỏ nữa, lòng tự trọng lại rất lớn nên cô
liền im miệng.
Sau khi Trương Thượng Lâm ngồi
xuống, cô liền lấy một chén nước cho anh ta, sau đó liền ngồi đối diện anh ta
nói chuyện phiếm.
Tư Mộc không hé răng, chỉ thường
nghiêng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, lại làm cho người ta cảm thấy vô
cùng áp lực
Trương T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.