Qua một lúc lâu, sau khi hương vị
tình ái vơi bớt, cậu mới giúp cô thu dọn quần áo, bế cô vào phòng ngủ.
Đây là khoảng thời gian phóng đãng
nhất của Tư Mộc trong suốt mười sáu năm qua. Mặc dù cậu được rất nhiều nữ sinh
để mắt tới, nhưng cậu chưa từng nhìn bọn họ dù chỉ một lần, đối với người ngoài
là bộ dáng không chút tình cảm, duy chỉ với Tô Nhan mới để lộ bộ mặt si mê, đến
bản thân cậu cũng không thể hiểu lý do tại sao.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Nhan
không phải đi làm, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cô dám uống nhiều như vậy vào
tối hôm qua. Khi cô tỉnh lại thì mặt trời cũng đã lên cao, đầu cô đau như búa
bổ, cảm giác nôn nao vô cùng khó chịu, quần áo trên người vẫn còn mùi mồ hôi và
mùi rượu hôm qua. Tô Nhan đau đầu nhíu mày, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ
sinh tắm rửa một lượt.
Khi đi ra lần nữa, cô phát hiện Tư
Mộc đang ngơ ngác ngồi trong phòng khách, khi nhìn thấy cô liền có vẻ hoảng
hốt. Tô Nhan lau tóc, kỳ quái nhìn cậu: “Làm gì vậy? Tâm trí để đâu thế?”
“Không có việc gì.” Tư Mộc trầm
giọng nói, sau khi tỉnh lại, nghĩ về hành động tối hôm qua của mình, trong lòng
không khỏi áy náy, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh để không lộ ra
điểm bất thường nào.
Tóc Tô Nhan đã dài đến giữa vai,
nhưng dạo gần đây thời tiết nắng nóng ngột ngạt vô cùng khó chịu nên cô đã đến
cắt tóc ngắn hơn. Lúc này đây, mái tóc gọn gàng đã ướt đẫm, từng giọt từng giọt
nhỏ xuống bờ vai, rớt xuống cổ áo, Tư Mộc nhìn thấy, chỉ cảm thấy cổ họng khô
nóng, vội vàng dời tầm mắt đi.
Tô Nhan không để ý đến sự khác
thường của cậu, đau đầu gõ một cái: “Rót cho chị một cốc nước đi, đau đầu muốn
chết.”
Tư Mộc đứng dậy đi rót nước, sau đó
đặt cốc nước vào tay cô, quan tâm hỏi han: “Đau đầu nặng không? Có cần mua
thuốc không?”
Nhớ lại hình ảnh đêm qua, cậu đã mớm
cho Tô Nhan rất nhiều rượu, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tô Nhan,
cậu vô cùng hối hận vì hành động bộc phát của mình.
“Không cần, lát nữa chị đi ngủ.” Cô
ngẩng đầu, một hơi uống cạn ly nước.
“Còn cần gì nữa không?”
Tô Nhan xua tay đứng dậy: “Chị đi
ngủ, đừng gọi chị ăn cơm làm gì, lúc đi làm nhớ đóng cửa lại.”
Tư Mộc nhìn bóng lưng của cô, cau
mày nói: “Vậy em cất đồ ăn vào tủ lạnh, tỉnh dậy rồi chị ăn sau.”
“Được.” Nói xong cô trực tiếp vào
phòng, đóng cửa lại.
Những ngày sau đó không có chuyện gì
xảy ra nữa, Tô Nhan vẫn bận rộn với công việc của mình, Tư Mộc cũng đắm chìm
trong thế giới của cậu, dường như không có gì thay đổi cả. Nhưng khi màn đêm
buông xuống, cậu bắt đầu có những giấc mộng xuân, mỗi lần thức dậy vào sáng hôm
sau, chăn ga và đũng quần dưới thân cậu lúc nào cũng ướt đẫm.
Rất nhanh Tư Mộc đã lên năm ba cao
trung, năm nay Tô Nhan đã 22 tuổi, chưa bao giờ yêu đương trước đây hiện giờ
cũng gặp được đối tượng thích hợp. Đó là một đồng nghiệp cùng công ty, lần
trước cùng nhau ăn cơm nên hàn huyên vài câu, hai bên đều có ấn tượng tốt về
nhau, sau đó lại tiếp tục gặp mặt trong mấy bữa tiệc, hai người bọn họ cũng tự
nhiên mà thân thiết nhau hơn một chút.
Tô Nhan không ghét anh ta, nhưng
cũng không thích anh ta cho lắm, bởi rất hiếm khi cô có phản ứng mạnh mẽ trong
chuyện tình cảm. Đến tuổi yêu đương, đúng lúc gặp được đối tượng phù hợp với
yêu cầu của mình, nên cô cũng để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên.
Trương Thượng Lâm là một kế toán
viên làm việc trong một công ty tư nhân nhỏ, anh ta hơn Tô Nhan hai tuổi, ăn
nói chín chắn, cư xử lãnh đạm, vóc dá ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.