Ngay cả một ánh mắt Tô Nhan cũng không thèm bố thí cho anh ta, cô giật lấy thùng nước trong tay Trần Quần đang đứng ngốc ở một bên, giống như lúc trước tạt về hướng Mã Thành Lỗi.
Mã Thành Lỗi vội vàng né sang bên cạnh, vẻ mặt hắn không thể tin được mà nhìn về phía cô, cũng khó trách hắn phản ứng lớn như vây, dù gì những đứa trẻ cùng tuổi này gặp anh ta đều cun cút theo đuôi nghe lời anh ta, nào có ai dám la lối khóc lóc kiêu ngạo như vậy, với lại anh ta còn cao hơn Tô Nhan rất nhiều.
Tô Nhan ném thùng nước sang một bên, vỗ vỗ tay, không mặn không nhạt mà nói: “Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cậu muốn kiếm chuyện với tôi sao? Cần phải làm đến mức này sao?”
Ngoài mặt cô có vẻ rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng thì đang vô cùng bồn chồn, với thanh danh của Mã Thành Lỗi, nếu anh ta thật sự muốn đánh cô thì cô cũng chỉ có thể đành chịu trận, đặc biệt cô còn là con gái, nếu sự việc truyền ra bên ngoài thì sẽ rất khó nghe.
Vẻ mặt Mã Thành Lỗi âm tình bất định, bởi vì lời nói của cô làm hắn không khỏi nghĩ đến lần trước anh ta đánh nhau với một cô gái, cũng bởi vì kinh nghiệm không đủ mà anh ta nhanh chóng bị đối phương đánh đến tan tác, mà không may cảnh tượng đó Tô Nhan cũng vô tình nhìn thấy.
Mẹ nó, một đời anh minh của anh ta liền bị huỷ hoại như thế.
Mã Thành Lỗi thấp giọng mắng một câu, giơ tay cảnh cáo chỉ về phía Tô Nhan, sau đó dẫn theo đàn em rời đi, không còn cách nào khác, nếu như chọc cho Tô Nhan không khống chế được mà đem chuyện đó nói ra ngoài, mặt mũi của anh ta còn biết để đâu.
Chờ anh ta đi xa, Trần Quần ngay lập tức kích động nhảy dựng lên, túm lấy cánh tay của Tô Nhan: “Má ơi, mình cho rằng thiếu chút nữa là đánh nhau rồi, Tô Nhan, lá gan của cậu cũng quá lớn, cậu có biết anh ta là ai không? Đó chính là Mã Thành Lỗi đó, người mà ngay tại học kỳ 1 đã nặc danh đánh giáo viên thể dục một trận, lá gan nhỏ bé như hạt mè của cậu sao hôm nay lại lớn như vậy, cơ thể cậu mới xảy ra đột biến gien sao?”
Trần Đông cúi người nhặt từng con tôm hùm còn chưa có bò xa bỏ vào trong thùng, phụ họa nói: “Đúng vậy, vừa rồi mình đã chuẩn bị tốt tinh thần để bị đánh, may mắn là không cần dùng đến!”
Trần Quần khinh bỉ đẩy cô một cái, lại nói: “Vừa rồi việc nhỏ mà cậu nói là gì vậy? Mã Thành Lỗi có nhược điểm nằm trong tay cậu sao?”
Tô Nhan lảng tránh mà vuốt tóc vài cái: “Mình chỉ hù anh ta thôi, sao có thể có chuyện mình nắm được nhược điểm của anh ta được?”
“Thật hay giả vậy? Mình thấy bộ dạng vừa rồi của anh ta cũng không giống như đang giả vờ.”
“Tin hay không tùy cậu!” Tô Nhan chỉ chỉ về phía mặt đất: “Mau nhặt đi!”
“Được rồi, thật là phiền toái, ai kêu cậu vừa rồi chơi soái, vẫn là tự mình hành mình!”
Tô Nhan không phản ứng với cô ấy nữa, cô cúi đầu, trên mặt vì xấu hổ mà có chút đỏ, còn lộ ra một chút áy náy.
Mấy ngày sau đó Tô Nhan cũng không đi ra ngoài nữa, chẳng mấy chốc cũng đã tới ngày khai giảng.
Tô Nhan đang là học sinh cấp 2, Tư Mộc vẫn còn học lớp 3, hai trường học này ở sát cạnh nhau, bởi vì đường xa nên Trâu Cát Phân chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ, Tô Nhan ôm lấy hộp cơm màu bạc, trong lòng không biết là tư vị gì, từ sau khi có năng lực tự mình hành động, hộp cơm đều là do tự cô chuẩn bị. Lúc mới bắt đầu làm ngay cả heo cũng không muốn ăn, dù sao Tô Ngân Quốc cũng không quan tâm cô, Tô Nhan chỉ có thể xem chính mình là heo mà cố gắng nuốt xuống, sau này thì dần dần thích ứng được, tay nghề cũng tốt hơn trước kia nhiều, cuộc sống sau đó vẫn luôn trải qua như thế.
Cô mở nắp hộp ra, cơm bên trong là một ít rau xanh và một cái trứng chiên vàng ươm, so với phần tự tay cô làm thì nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Trâu Cát Phân sửa sang cổ áo cho Tư Mộc, dặn dò nói: “Đi theo chị hai đi học, trên đường phải nghe lời chị đó.”
Chỉ thấy cậu gật gật cái đầu quả dưa, trên mặt cũng không có một chút biểu tình dư thừa nào.
Tô Nhan cầm cái hộp, nhận mệnh quay đầu nói với cậu nhóc phía sau: “Đi thôi!”
Mẹ của người ta đều đã giặt quần áo, nấu cơm cho mình, chẳng lẽ cô còn có thể cự tuyệt chuyện dẫn con trai người ta đến trường sao? Hơn nữa thật ra con người của Trâu Cát Phân cũng không tệ, ít nhất có bà ta ở đây nên căn nhà này càng có thêm hương vị gia đình.
Trần Quần đang đứng chờ ở giao lộ thì thấy Tô Nhan dẫn theo Tư Mộc cùng đi đến, cô ấy nhướng mày có vẻ có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại đi chung với cậu ta?”
Tô Nhan cúi đầu nhìn cậu nhóc một cái, Tư Mộc đang ôm lấy hộp cơm tiện lợi an tĩnh đứng phía sau cô, ngay cả tròng mắt cũng chưa chuyện động chút nào: “Ừ, mẹ nó bảo mình dẫn nó đi cùng.”
Trần Quần kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói: “Vậy là cậu đồng ý dắt nó theo thật à? Không phải cậu luôn cho rằng trẻ con rất phiền phức sau?”
“Nói như thế nào cũng là người nhà, chẳng lẽ mình còn có thể nói không được?”
“Cũng phải!”
Đường ở nông thôn hơi nhỏ, khoảng thời gian này còn có rất nhiều chiếc xe đi tới đi lui, vào lúc có người bấm còi thúc giục thì Tô Nhan vội vàng nắm lấy cổ áo Tư Mộc, cậu cứ như vậy bị túm đi mà chỉ biết ngẩng đầu nhìn Tô Nhan.
Trần Quần ở một bên nói: “Động tác của cậu giống như xách đồ vậy, dù sao cũng phải ôn nhu một chút chứ!”
Chờ sau khi Tư Mộc đứng vững, Tô Nhan vội vàng buông lỏng tay ra, trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Cậu quản nhiều quá rồi đấy!”
“Cái gì mà quản nhiều, đây chỉ là một đứa bé thôi đấy, cậu đừng có mà tàn phá đóa hoa của tổ quốc.”
Ánh mắt Tô Nhan nhìn cô ấy giống như nhìn một kẻ ngốc, không hé răng một cái, Trần Quần vẫn hi hi ha ha mà bò lên trên vai cô không buông.
“Đi xuống mau, nặng chết mình!”
“Không đâu!”
“Gì đây, cậu muốn làm gì? Đi xuống mau!”
“Không muốn không muốn!”
Hai người không coi ai ra gì mà đùa giỡn ầm ĩ, Tư Mộc thường ngẩng đầu nhìn Tô Nhan, biểu tình vui vẻ của cô làm cho cậu cảm thấy vừa có chút mới lạ vừa sợ hãi, thật ra đến bây giờ cậu vẫn còn cảm giác sợ hãi người chị không biết từ đâu ra này. Nhưng mà nếu được như hôm nay, cùng nhau đi chung đến trường cũng rất tốt, trước kia Trâu Cát Phân bởi vì có quá nhiều việc nên cậu chỉ có thể một mình đến trường, hiện tại tuy vẫn bận rộn như cũ nhưng ít ra cậu đã không còn đi một mình nữa.
Hơn nữa vừa rồi Tô Nhan vì an toàn còn đem cậu kéo vào bên trong, như vậy chứng minh tính cách cô vẫn khá tốt, cho dù lúc đơn độc ở chung cũng không hẳn là bài xích cậu.
Tư Mộc nhìn vạt áo bay bay sau lưng Tô Nhan, nhịn không được mà giơ tay nắm lấy, muốn thu hút sự chú ý của cô nhưng đối phương lại không phát hiện, cậu mím môi, cuối cùng vẫn luôn nắm như vậy trên đường đến trường học.
Tô Nhan dẫn người đưa tới phòng học của lớp 3 sau đó xoay người rời đi, chợt ngưng không đi vài bước rồi xoay người trở lại: “Cậu có biết đường về nhà không?”
Ngón tay Tư Mộc chọt chọt hộp cơm tiện lợi, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt lập loè lại không nói chuyện.
Tô Nhan nhíu mày: “Nếu cậu biết đường thì sau khi tan học hãy tự mình về nhà đi, tôi tan học trễ hơn, không cần đợi tôi.”
Tư Mộc bẹp miệng, tiếp tục trầm mặc.
Tô Nhan nhìn đỉnh đầu đen tuyền của cậu mà cảm thấy bực bội, tại sao lại ngốc như vậy, hỏi cái gì cũng không biết trả lời?
Trần Quần đứng ở bên cạnh nhìn, lúc này nói: “Xem ra cái đầu nhỏ của cậu ta không nhớ được đường đâu, để chắc chắn thì cứ dẫn theo vài lần là được.”
Tô Nhan nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, liền nói: “Vậy cậu tự quyết định đi, nếu không nhớ được đường thì đứng ở cửa chờ tôi, còn nếu nhớ được thì tự mình đi về trước!”
Dừng một chút, cô lớn giọng nhấn mạnh: “Có nghe hay không?”
Tư Mộc chớp đôi mắt, gật đầu: “Nghe rồi.”
Giờ học của sơ trung trễ hơn tiểu học một tiết, sau khi tan học ngoài cửa trường tiểu học đã không còn ai nữa, Tô Nhan đi đến cửa lớp ba liền nhìn thấy Tư Mộc đang ngồi dưới đất dựa tường làm bài tập, cậu nhìn thấy cô liền vội vàng bò dậy bắt đầu thu thập sách vở bỏ vào cặp.
Tô Nhan chờ cậu thu dọn xong, bình đạm nói một câu “Đi thôi!”
Cô xoay người dẫn đầu đi xuống lầu, Tư Mộc sau khi mang cặp sách xong liền vội vàng đuổi theo sau cô.
Cứ như vậy qua mấy ngày, có một lần trên đường đi học Tô Nhan nói: “Hôm nay tan học xong cậu tự về nhà đi, nhiều ngày như vậy chắc cũng đã nhớ đường rồi.”
Tư Mộc vẫn giống trước kia không lên tiếng, Tô Nhan cũng không để ý, dù sao cô cũng không muốn tiếp tục mang theo cậu đi đến trường nữa, mỗi sáng lúc đi thì không có biện pháp từ chối, nhưng khi trở về cũng không nhất thiết phải đi chung.
Cô không ghét Tư Mộc nhưng cũng không muốn thân thiết với cậu, ngay cả mối quan hệ giữa cô với cha mình cũng rất bình thường, không có lý do gì lại đi quan hệ tốt với một người xa lạ, đây là khuyết điểm của cô, là do hoàn cảnh lớn lên tạo thành.
Trường học của bọn họ rất lớn, có đôi khi vào tiết thể dục sẽ ngẫu nhiên gặp nhau, Tô Nhan thường thường làm như không quen biết mà quay đầu đi, Tư Mộc cũng sẽ không chủ động nói chuyện, phảng phất như hai người xa lạ.
Đối với hình thức ở chung của hai người ngay cả Trần Quần cũng không khỏi kỳ quái, “Mình nói này, chẳng phải các cậu ở chung một nhà sao, sao lại có cảm giác xa lạ như vậy.”
“Cho dù sống chung một nhà thì đã sao, tính tình đứa nhỏ này vốn lạnh nhạt, ngay cả mẹ mình mà cậu ta cũng không nói chuyện nhiều, có thể thân với một người cách biệt bốn tuổi như tớ sao?”
Trần Quần vỗ vỗ vai cô: “Thật là làm khó cậu!” Cậ ấy lại nhìn Tư Mộc đang đứng ở giữa hàng: “Nhưng mà đứa nhỏ này nhìn cũng rất đáng thương, hình như nó không có bạn bè thì phải?”
Tô Nhan bưng bình nước lên uống, cũng nhìn về phương hướng kia một cái: “Không rõ lắm!”
Hôm nay chạng vạng có mưa rào có sấm chớp, Tô Nhan mỗi ngày đi học đều sẽ mang theo dù ở trong cặp nên cũng không lo lắng chút nào, Trần Quần vẫn như những lần trước ngang nhiên che ké dù của cô trở về, hai người khó khăn đi đến cổng trường, Trần Quần lại đẩy đẩy cô một cái, nói: “Kia không phải là đứa trẻ nhà cậu hay sao?”
Tô Nhan nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tư Mộc đang ngây ngốc đứng ngoài phòng bảo vệ, cõng lấy cặp sách ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài, lúc này ngoài trường tiểu học một người cũng không có, phỏng chừng đều bị cha mẹ đón về nhà.
“Ôi, nhìn thật đáng thương, mẹ kế của cậu sao không đến đón cậu ta?” Trần Quần bám vào cánh tay Tô Nhan nói.
Tô Nhan đi đến phòng bảo vệ, nói: “Bà ta rất bận!”
Tư Mộc thấy các cô thì có chút kinh ngạc, cái miệng nhỏ hơi hơi dơ lên, mấp máy vài cái lại bình tĩnh trở lại, cậu cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì việc Tô Nhan ở trường học cố tình cùng cậu bảo trì khoảng cách cậu cũng không phải không biết.
“Mẹ cậu không phải đã chuẩn bị dù cho cậu sao?” Tô Nhan quét mắt nhìn cả người cậu một lần: “Dù của cậu đâu?”
Tư Mộc nhỏ giọng nói: “Cho bạn học mượn đi rồi!”
“Vậy cậu định về nhà như thế nào?”
Vẻ mặt Tư Mộc đầy do dự nhìn cô, hình như muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Hiện tại gió cũng không lớn, nhưng không biết sau đó sẽ thế nào, càng sớm trở về càng tốt, Tô Nhan suy nghĩ vài giây liền túm lấy cổ áo của Tư Mộc mà xách vào trong dù: “Theo sát tôi!”
Ba người họ chen chúc dính thành một khối nghiêng ngả lảo đảo vọt vào trong mưa, Trần Quần một tay cầm ô một tay kéo Tô Nhan, Tô Nhan xách cổ áo Tư Mộc mà đi, Tư Mộc đi phía trước nhất, chân ngắn nhỏ nên bước chân thường chậm hơn hai người, đặc biệt là cổ áo còn bị nắm nên rất khó chịu.
Không bao lâu sau cả người ba người liền ướt đẫm, tuy phần lớn dù đều che cho Tư Mộc, nhưng cậu lại đi ở phía trước, gió rất lớn, kỳ thật so với các cô cũng không tốt hơn chút nào, Tô Nhan nhìn dòng sông ở ven đường đang dần dâng lên, hiển nhiên nếu tiếp tục đi như vậy là không kịp, tốc độ quá chậm.
Trần Quần lúc này chọt chọt cánh tay cô: “Tay cậu nắm chặt quá, mặt đứa nhỏ đều trắng bệch rồi.”
Tô Nhan cúi đầu, thấy Tư Mộc khó chịu vỗ vỗ cổ mình, cô vội vàng buông lỏng tay, thuận tiện đem cặp sách của mình ném vào ngực Trần Quần: “Cậu giúp mình cầm, mình cõng cậu ta, không thì về nhà trễ mất.”
Trần Quần ôm lấy cặp sách của cô, không xác định nói: “Cậu có làm được không?”
“Không có việc gì, dù sao đường cũng không xa!” Tô Nhan cúi người kéo cao ống quần, sau đó đem Tư Mộc vẫn còn đang ngay ngốc kéo lên lưng mình: “Mau, bò lên đi!”
Tư Mộc sửng sốt, vội vàng thuận theo duỗi tay ôm lấy cổ cô, Tô Nhan hít sâu một hơi nâng cậu ngồi dậy thuận tiện đem người kéo lên trên lưng mình, sau đó nói: “Mau, chạy nhanh trở về nhà. Gió bắt đầu lớn hơn rồi.”
Từng bước chân rơi xuống làm cho những vũng nước nhỏ dưới cho tản ra rất nhiều bọt nước, Tư Mộc an tĩnh ghé vào lưng Tô Nhan, nhìn đôi chân phía dưới mình đang lắc lư, nơi đó còn lộ một đoạn cẳng chân ngắn ngủn, bên trên bị bắn không ít nước bẩn.
Hô hấp của Tô Nhan trở nên dồn dập, Tư Mộc đã bị tụt xuống không ít, cô dừng chân một chút, đem người nhanh chóng kéo lên trên sau đó tiếp tục chạy đi.
Trần Quần nói: “Cậu có ổn không vậy? Nếu không được thì phải nói ra, mình tới đổi cho cậu!”
Tô Nhan chật vật lắc đầu, cắn răng tiếp tục đi tiếp, tình hình đã như vậy rồi, còn có thể đổi người sao? Chẳng lẽ để cho Trần Quần lại bị ướt hay sao?
Gió rất lớn, trên mặt Tô Nhan toàn là nước, đôi mắt rất khó chịu, Tư Mộc từ nãy đến giờ vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn, lúc này đột nhiên duỗi tay ra lau lau nước mưa trên mặt, dán vào cổ cô nói: “Chị, tự mình em có thể đi.”
“Câm miệng đi!” Tô Nhan thở phì phò mắng một câu, nếu để cậu tự mình đi thì chỉ liên lụy tiến độ của cô, đến lúc đó càng thêm phiền toái, cũng may rất nhanh đã có thể nhìn thấy cửa nhà mình, thật may mắn, khi bình tĩnh lại cô cũng không phát hiện đây là lần đầu tiên Tư Mộc gọi mình là chị.