Trần Quần có lẽ đã đoán được điều gì
đó từ cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cái gì? Tư Mộc đến đây học sao?”
“Đúng vậy, em ấy muốn tới nơi này
học tập, hi vọng trong kỳ nghỉ có thể ở lại nơi này sinh hoạt.” Tô Nhan nhai
một miếng cơm, nói tiếp: “Dì Trâu đã mở lời, cậu nghĩ mình có thể từ chối sao?”
Ai cũng biết Trâu Cát Phân đối xử
với Tô Nhan như thế nào, hiện tại chỉ có yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, là người có
lương tâm thì chắc chắn sẽ không từ chối.
Trần Quần gật đầu: “Vậy thì để mình
tìm một ngôi nhà khác, nếu không sẽ không có chỗ ở!”
Hiện giờ hai người bọn họ ở cùng một
phòng là vừa vặn, nếu có thêm Tư Mộc sẽ không đủ chỗ.
“Nhà đối diện không phải mới dọn đi
sao? Cậu trở về hỏi chủ nhà xem có cho thuê không, nếu có thì chuyển sang đó.”
“Là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng
khách. Tiền thuê có thể đắt hơn rất nhiều. Cậu có đủ tiền không? Nếu không mình
sẽ cho cậu mượn một ít.”
“Không sao, tiền nhà vẫn đủ.”
Trần Quần cau mày: “Đừng cậy mạnh,
hàng tháng cậu đều gửi tiền về nhà, còn có thể tiết kiệm được bao nhiêu?”
“Được rồi, yên tâm đi, không phải
mình vẫn còn công việc kế toán bán thời gian đó ư, nếu thật sự không vượt qua
được, mình sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Trong hai năm qua, Tô Nhan tham gia
một kỳ thi để lấy chứng chỉ kế toán, hiện cô đang làm kế toán bán thời gian cho
một công ty tư nhân, Trần Quần biết rõ chuyện này nên cũng không còn lo lắng
nữa.
Cô ấy chuyển chủ đề: “Lâu như vậy
không gặp Tư Mộc, đến lúc gặp mặt sẽ rất khó xử nhỉ?”
“Khó nói trước được, chỉ là lúc nãy
nói chuyện qua điện thoại cảm thấy hơi ngượng ngùng.” Trước đây Tư Mộc là một
cậu bé nói rất nhiều, cho dù Tô Nhan cố tình phớt lờ cậu, Tư Mộc cũng có thể
làm ầm ĩ lên suốt cả ngày, không giống như bây giờ, cảm giác như cậu chẳng thể
nói nổi được mấy chữ.
Trước đây Trần Quần không tiếp xúc
nhiều với Tư Mộc, mặc dù cô ấy và Tô Nhan khá thân thiết, thường xuyên gặp mặt
Tư Mộc, nhưng đứa trẻ kia không có chút phản ứng nào với người ngoài, chỉ ngoại
trừ Tô Nhan. Hiện giờ đã lâu không gặp mặt như vậy, Tô Nhan chắc cũng không
phải ngoại lệ rồi.
“Cậu tự cầu phúc đi!” Trần Quần hả
hê nói, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, dù sao thì sống cùng Tư Mộc cũng
rất áp lực và căng thẳng.
Về đến nhà, Tô Nhan lập tức sang căn
nhà đối diện tìm hiểu thử, nhà còn nhưng chưa cho thuê, chỉ có mấy hộ gia đình
đến thương lượng đàm phán. Chủ nhà cho thuê thấy cô đến hỏi cũng không nói gì,
trực tiếp cho cô thuê luôn, còn cố ý giảm tiền thuê nhà xuống một chút.
Chủ nhà nói: “Cho người lạ thuê còn
không bằng cho cô thuê. Thà kiếm ít hơn, nhưng là người quen nên ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).