Suy nghĩ của cô thực ra cũng có thể
hiểu được, dù sao ở đây cô cũng không có người thân, Trâu Cát Phân có đối xử
với cô tốt như thế nào thì họ vẫn không có quan hệ huyết thống, đây là sự thật
không thể thay đổi, vậy thì cô còn quay về để làm gì? Có hai mẹ con, cô là
người ngoài thì phải làm sao?
Trâu Cát Phân vừa ngạc nhiên vừa tức
giận khi nhìn thấy những thứ đó, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực, có
một số việc lẽ ra nên nghĩ đến sớm hơn.
“Con bé sống ở thành phố đó có ổn
không? Mỗi lần dì gọi đều nói rằng sống tốt, dì sợ con bé nói dối dì!” Trâu Cát
Phân lắc đầu: “Tô Nhan luôn quá bướng bỉnh, thực ra con bé mới là người chịu
thiệt.”
Trần Quần xấu hổ xoa xoa cái mũi:
“Cũng may là cậu ấy có thể chịu khổ được, dì yên tâm đi, cháu sẽ để ý đến cậu
ấy nhiều hơn.”
Trâu Cát Phân gật đầu: “Ừm, vậy dì
đành làm phiền cháu rồi!”
“Sao lại nói thế được, đó là việc
cháu nên làm mà.”
Khi Tư Mộc quay lại, Trâu Cát Phân
đang ngồi xổm ở góc tường phía đông làm cỏ, cậu bước tới vì muốn giúp đỡ thì
lại nghe bà ta nói: “Vừa rồi Trần Quần đến và nói rằng Tết năm nay Tô Nhan
không có ý định về nhà, năm nay chỉ có hai mẹ con chúng ta đón Tết mà thôi.”
Tư Mộc dừng bước, ngơ ngác nhìn bóng
lưng Trâu Cát Phân, cậu chợt không kịp phản ứng trước lời nói của bà ta.
Trâu Cát Phân đứng thẳng dậy, quay
đầu nhìn cậu: “Con có buồn không?”
Tư Mộc cúi đầu nhìn mũi chân của
mình, ánh mắt cậu có chút đờ đẫn, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, một
lúc sau cậu mới bình tĩnh nói: “Không sao, con đã quen rồi.”
Trâu Cát Phân lộ ra vẻ mặt phức tạp:
“Mấy năm nay con là người bám lấy con bé nhiều nhất mà.”
“Đã là thói quen thì sớm muộn gì
cũng sẽ t ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).