Nhưng Tư Mộc dù tức giận đến đâu cũng không ngăn được nỗi lo lắng trong lòng, Tô Nhan còn chưa tới hai mươi tuổi, cô có thể đi đâu được đây? Cô có thể làm gì? Cô thậm chí còn chưa đi bất cứ nơi nào khác ngoài trường học, liệu cô có bị người ta lừa không? Liệu cô có ăn không đủ no, mặc không đủ ấm không?
Khi hàng loạt câu hỏi hiện ra mà không tìm được lời giải đáp, Tư Mộc như phát điên lên, cậu cứ đạp xe chạy lòng vòng bên ngoài, dù chẳng được gì nhưng cậu không muốn ở nhà, cậu phải làm gì đó để khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.
Ba ngày sau, chiếc điện thoại ở nhà tưởng đã chết lặng từ lâu bỗng reo lên, là Tư Mộc bắt máy, mấy ngày nay không có ngày nào cậu nghỉ ngơi tốt, tròng mắt đỏ ngầu, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Cho hỏi ai đấy?”
“Tư Mộc!” Tô Nhan ở đầu dây bên kia hét lớn một tiếng, âm thanh phía sau rất ồn ào, cô lớn tiếng nói: “Trong nhà không có chuyện gì chứ? Chị chỉ là báo cáo chị vẫn bình an vô sự, bây giờ chị không sao cả, mọi người đừng lo lắng.”
Tư Mộc giật mình, không kìm được siết chặt tay đang cầm ống nghe điện thoại, ngơ ngác nhìn vào số điện thoại, bình tĩnh hỏi: “Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Ở nơi khác, em nói dì Trâu đừng lo lắng cho chị, chị vẫn sống khá tốt.”
“Chị không đi học nữa sao?”
“A, chị không học nổi nữa, tốt hơn là kiếm tiền để nuôi sống bản thân sớm hơn.” Nói xong, cô cười vài cái, có vẻ rất thoải mái.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play