Ánh đèn ở góc đối diện không chút do dự tối sầm lại, cỗ lửa giận này của Tư Mộc không thể không bỏ lại giữa chừng, cậu nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào cái đống tròn vo trên chiếc giường đối diện, dường như muốn nhìn chằm chằm cho nó thành một cái lỗ, cậu không hiểu vì sao mấy năm nay thái độ của Tô Nhan đối với cậu vẫn như cũ không có thay đổi, cho dù cậu có làm tốt hơn đi nữa, lấy lòng thế nào cũng vô dụng, đối với cô mà nói cậu dường như vẫn là một người có cũng được không có cũng chả sao, cậu cảm thấy vô cùng không cam lòng.
Sau việc này rốt cuộc Trương Lâm kia cũng không tới nữa, Tô Nhan không rõ là do giáo viên bọn họ hủy bỏ sắp xếp như vậy, hay là do Tư Mộc không cho người khác đến nhà, vì thế cô còn cố ý dò hỏi Tư Mộc một lần, cậu nói với biểu cảm bất mãn rằng đó là vấn đề của giáo viên, nhưng là thật hay giả thì cũng khó nói.
Tô Ngân Quốc mua cho Tư Mộc một chiếc xe đạp, xe đạp không nhỏ, với vóc dáng hiện tại của Tư Mộc thì hơi khó khống chế, nhưng cậu rất thích đẩy chơi, có khi cũng sẽ năn nỉ Tô Nhan dẫn cậu chạy vòng một vòng quanh thôn.
Tô Nhan tâm trạng tốt tự nhiên sẽ đồng ý, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể để cho Tư Mộc ngồi ở phía trước, chính bản thân cô ngồi ghế sau để cho cậu cầm đầu xe, mỗi khi như vậy Tư Mộc liền sẽ trông có vẻ vui vẻ khác thường, nhưng nếu tâm trạng cô không tốt thì là một chuyện khác, chẳng những không chạy, ngay cả ngồi cũng không ngồi.
Tô Nhan theo mọi người nỗ lực học tập thành tích rốt cục cũng theo đó mà cao hơn một chút, cô là người dễ thỏa mãn, cũng không có chí hướng lớn, mặc kệ phương diện nào cô cũng không mong được tốt nhất, miễn là cô có thể làm được những gì trong tầm tay mình.
Rất nhanh cô đã lên tới lớp 12, bước vào năm học nghiêm túc nhất, mà năm nay Tư Mộc cũng lên 14 tuổi, vừa mới học lớp 7.
Cậu cao lên rất nhanh, đặc biệt mấy năm nay càng cao lên nhanh chóng, hiện tại đứng cùng một chỗ với Tô Nhan đã không phân biệt được cao thấp, khuôn mặt cũng trổ mã càng thêm tinh xảo xinh đẹp, dường như có vẻ đẹp trai cao ngất của thiếu niên.
Tư Mộc mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng ngồi trên xe đạp, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn dịu dàng thanh tú, cậu yên lặng nhìn chằm chằm đám người ra vào ở cửa nhà ga, cho đến khi nhìn thấy Tô Nhan mang theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện, đôi mắt cậu cong cong, giẫm chân một cái xông ra ngoài.
“Chị ơi!” Cậu dừng lại ở trước mặt Tô Nhan, cười gọi một tiếng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT