Thu Du
phát hiện, từ khi cô nhắc tới "chuyện trong quá khứ", thần sắc Trần
Trắc Bách liền lạnh lẽo.
Không
phải cố ý lạnh nhạt cô, mà là một loại lạnh lùng mang theo căng thẳng, ngay cả
bản thân anh cũng không phát hiện ra được.
Nếu
không phải cô quan sát anh thành thói quen, có thể sẽ không nhận thấy thần sắc
biến hóa của anh.
Câu hỏi
này không thể nói rõ trong video, Thu Du quyết định về nhà hỏi lại.
Sau
khi video bị cúp máy, Thu Du ngẩn người một lúc, cái ánh sáng của giao diện kia
vẫn còn đang hiển thị.
Cô
nhíu mày do dự một lát, nhấp vào trang chủ của kênh video đó, tìm kiếm từ khóa
"Trần Trắc Bách", theo thứ tự đăng video.
Những
video này rõ ràng không phải xuất phát từ cùng một người.
Một số
video có từ ngữ cực kỳ dữ dội, biến Trần Trắc Bách thành kẻ phản bội của những
người ở tầng lớp dưới cùng, nói rằng anh rất nịnh nọt các nhà tư bản.
Một số
video, còn hợp tình hợp lý lấy thân thế của anh, cố gắng xây dựng kinh nghiệm của
mình để trở thành một nhà khoa học hàng đầu.
Thu Du
mất cả buổi chiều chỉ để xem xong tất cả các video liên quan đến Trần Trắc
Bách.
Cô
phát hiện ra rằng bất kể những video này có thể khôi phục lại thời gian của Trần
Trắc Bách như thế nào, thì chỉ tại một thời điểm duy nhất, luôn luôn được để trống.
Đó là
thời điểm của Trần Trắc Bách từ 7 đến 14 tuổi.
Trong
thời đại Internet, thời gian của bất cứ ai cũng có thể được theo dõi.
Video
giám sát, hồ sơ điện tử, lịch sử duyệt web, lịch sử trò chuyện, hồ sơ nạp tiền,
hóa đơn tiêu dùng... Tất cả mọi thứ là bằng chứng về cuộc sống của anh trong thế
giới này đều bị xóa.
Khoảng
thời gian đó, nếu không phải do anh có ý thức cảnh giác chống lại quá trình
theo dõi, thì là do phía công ty đã cố tình xóa những hồ sơ này.
Thu Du
tắt video đi.
Vấn đề
gây tranh cãi này, cô không thích phỏng đoán lung tung, thay vào đó cô sẽ trực
tiếp đi tìm và hỏi rõ.
Đúng
lúc này, sống lưng cô đột nhiên nổi lên một cơn ớn lạnh run rẩy.
Thu Du
nhất thời lông tơ dựng thẳng lên, quay đầu lại.
Không
thấy gì cả.
Kẻ
rình mò lại theo dõi cô.
Cô suy
nghĩ mọi thứ quá chuyên chú, không ngờ lại quên chú ý đến vụ này.
Trái
tim Thu Du đập thình thịch, thấy giờ tan tầm sắp đến, lập tức gọi điện thoại
cho Trần Trắc Bách.
Trần
Trắc Bách có thể đang bận, hơn mười giây mới bắt đầu: "Nghe."
Anh
hình như là dùng máy tính bảng nhận điện thoại, thanh âm cách hơi xa, chất lượng
âm thanh như tuyết sơn dưới ánh trăng mờ ảo, mơ hồ, lạnh lẽo, và u ám đến thấu
xương.
Thu Du
nhỏ giọng hỏi: "Có thể đến đón em tan tầm không?"
Trần
Trắc Bách nói: "Anh đang trên đường tới. "
Thu Du
lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vừa định làm nũng nói cảm ơn anh, thì đã bị Trần
Trắc Bách cúp điện thoại trước.
Thu Du
không suy nghĩ nhiều, cô nghĩ, có lẽ do tình hình giao thông lưu thông nhanh
chóng, anh không rảnh nói chuyện với cô.
Cô thu
dọn đồ đạc, mang theo chip có tài liệu do cấp trên đưa cho, đến bãi đậu xe ngầm
chờ anh.
Cô vừa
đến bãi đậu xe ngầm, đã nhìn thấy Trần Trắc Bách.
Anh ôm
cánh tay, dựa vào cửa xe ở ghế lái, dường như nhận ra ánh mắt của cô, nhìn thẳng
về phía cô.
Cho dù
đã cùng anh nhìn thẳng vô số lần, đột nhiên va vào ánh mắt của anh với, Thu Du
vẫn sẽ không hiểu sao có chút hoảng hốt.
Nói đến
cũng kỳ quái, bãi đỗ xe ngầm nhiều xe như vậy, bởi vì là trung tâm thương mại,
mỗi một chiếc xe đều giống nhau —— đây cũng là nguyên nhân cô chán ghét đỗ xe
dưới hầm đất, rất dễ bị lạc trong biển xe mênh mông.
Cô liếc
mắt một, liền thấy thân hình của anh.
Cảm
giác bản thân giống như động vật ăn cỏ ngửi thấy mùi của động vật ăn thịt từ
xa.
Thu Du
cảm thấy có chút kỳ quái.
Một
màn này dường như đã từng quen biết.
....
Trước đó, cô xuất phát từ bản năng của mình cho nên cô mới biết được ánh mắt của
kẻ rình mò trực tiếp đổ về phía cô.
Thế
nhưng, Trần Trắc Bách căn bản không cần phải nhìn trộm cô.
Nếu
anh muốn nhìn cô, anh có thể nói thẳng với cô là muốn kết nối video call suốt
24 giờ.
Cô
không sợ ánh mắt của anh.
Nghĩ
như vậy, Thu Du đem ảo giác này ném ra sau đầu, chạy tới, nhào vào trong lòng
anh.
Cô ôm
cổ Trần Trắc Bách, vùi mặt vào bên cổ lạnh như băng của anh, dùng sức hít một
hơi thở lạnh lẽo của anh, oán giận nói: "Hắn thật đáng sợ ?”
"Dọa
chết em... Em còn tưởng rằng hôm nay “hắn” không tới nhìn trộm em nữa, kết quả
lúc sắp tan làm, đột nhiên cảm thấy ánh mắt đó..."
Đúng
lúc này, cô bỗng nhiên nghĩ đến, nếu kẻ rình mò không phải dùng ánh mắt nhìn
cô, mà là dùng thiết bị điện tử nhìn trộm cô, có phải ghi lại hình ảnh của cô
sau đó biến nó thành "vật liệu đen" để gây bất lợi cho anh, cũng có
thể “hắn” sẽ biến nó thành video đăng lên mạng đảo ngược sự thật đen trắng?
Thu Du
không phải một người không biết thế sự, chỉ là cô đã quen với sự giúp đỡ của
người khác, cho nên chưa bao giờ chân chính hiểu rõ thế giới trước mắt.
Cô đã
nghe nói về bí mật đen tối của các công ty, họ sử dụng nền tảng xã hội dữ liệu
lớn để hướng dẫn mọi người tấn công và chửi rủa lẫn nhau.
Nhưng
những chuyện đó, đối với cô mà nói, giống như là một cái bóng dưới ánh đèn vậy.
Bản chất
con người, cũng giống như "bóng tối dưới ánh sáng, không thể nhìn thấy.
Ở một
mức độ nào đó, sự ngây thơ của cô ẩn chứa một chút tinh quái, làm cho mọi người
nghĩ đến một con mèo hoang linh hoạt và mạnh mẽ, với một khuôn mặt tinh khiết
và ngây thơ cắn đứt cổ họng của con mồi.
Nhưng
giờ phút này, “bóng tối dưới ánh đèn” thực sự uy hiếp đến cô.
Nếu
như kẻ rình mò đăng video lên mạng, chỉ cần thêm vài câu văn bản có tính kích động,
có thể khiến cho đông đảo cư dân mạng vào tấn công Trần Trắc Bách.
Chỉ cần
những video kia không xuất hiện, trực tiếp đợi anh chứng mình, đoạn thời gian
đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì mới có thể .
Thu Du
suy nghĩ một chút, ngửa đầu nhìn Trần Trắc Bách: "Em có chuyện muốn nói với
anh. ”
Tròng
kính Trần Trắc Bách lóe lên, giơ cằm hướng về phía ghế lái phụ: "Đi vào rồi
nói."
Thu Du
gật đầu, đi về phía bên kia xe.
Trần
Trắc Bách không lập tức mở cửa ghế lái, mà lấy ra hộp thuốc lá, run rẩy lấy ra
một điếu thuốc, mặt mày lạnh lùng ngậm lại, tựa vào thân xe, bật lửa trơn trượt
châm lửa, hít một hơi.
Cả buổi
chiều, anh sử dụng ba công năng, một bên chỉ đạo nghiên cứu sinh thí nghiệm, một
bên chính xác ghi chép số liệu của từng thí nghiệm, một bên đi theo dõi Thu Du,
xem xong những video kia.
Giống
như bình thường không điểm gì sai sót hết.
Thu Du
là một người không giấu được tâm sự, nhất định sẽ thẳng thắn hỏi anh, hôm nay
cô đã xem những gì, sau đó hỏi anh, vì sao đoạn thời gian từ 7 đến 14 tuổi lại
trống.
Đoạn
video đó bị trống là bởi vì…
Bởi
vì, khi đó anh căn bản không thể gọi là "người".
Gen có
giới hạn trên, nếu vượt qua giới hạn trên của biến đổi gen, có thể làm cho cấu
trúc gen bị phá vỡ.
Vì vậy,
công ty tìm kiếm "vật liệu thử nghiệm", bắt buộc tiêu chuẩn là IQ 180
trở lên, chỉ bằng cách này mới có thể chịu được mức độ biến đổi gen trí tuệ.
Nhưng
khi đến bước cuối cùng, lại thất bại.
Bộ gen
của tất cả các sản phẩm thí nghiệm không thể chịu đựng được sự biến đổi đột phá
giới hạn trên, chuỗi gen bị phá vỡ, và dưới sự can thiệp của con người mạnh mẽ
tái tổ hợp.
Da bề
mặt hòa tan, bong tróc rồi lại phục hồi.
Nội tạng
nứt ra từng khe hở đỏ tươi, cuối cùng sẽ nhanh chóng khép lại.
Nhìn
qua tựa như não trong một cái bình chứa, không có đầu người, chỉ có một cái não
tươi sống, nhúc nhích, có thần trí tỉnh táo.
Cuối
cùng, công ty đã liều mạng, tiêm cho họ một chất kết dính có hoạt tính cao,
hung hăng cao và có thể tăng sinh vô hạn.
Về
sau, Trần Trắc Bách mới biết, chất dính kia đến từ thiên hà đem tới.
Không
ai biết chúng là gì, chúng bao gồm những gì, và kết quả khi chúng tiêm vào cơ
thể sẽ mang đến thay đổi gì? Họ chỉ đơn giản là vật thí nghiệm nên không cần
quan tâm.
Và
đúng như vậy, công ty không quan tâm đến sự sống và cái chết của họ, cũng không
quan tâm đến tương lai của họ sẽ ra sao, công ty chỉ muốn biết cuộc thí nghiệm
tàn độc này có thành công hay không?
Anh là
người cuối cùng được giữ lại.
Trên mạng
nói chỉ số thông minh của anh lên tới 240, nhưng sự thật không phải như vậy,
công ty đã dùng dụng cụ tiên tiến nhất cũng không cách nào phát hiện ra chỉ số
thông minh của anh rốt cuộc là bao nhiêu.
Miễn
là anh muốn, thậm chí có thể, giống như được viết trong lý thuyết tổng quan của
thuyết Lapras, nói về nguyên nhân và hậu quả của tất cả các sự kiện trong vũ trụ,
và thậm chí dự đoán tương lai.
Nhưng
bộ não của con người không thể chịu được sức nóng qua từng giai đoạn này, trừ
khi anh cấy ghép ý thức của mình vào mảng siêu máy tính để trở thành cái gọi là
"lapras yêu quái".
Nói
tóm lại, anh là một con quái vật.
Anh
nên giải thích thế nào với vợ anh đây.
Người
đàn ông ngủ bên cạnh cô ấy mỗi ngày không hào nhoáng như vẻ ngoài của anh ta,
vì từ lâu anh ta chỉ là một vũng máu thịt dị dạng, quằn quại được hình
thành.
Anh
không thể cách ly về mặt sinh sản với cô, rất có thể, sau này đứa con của hai
người bọn họ là một đống máu thịt biến dạng thành.
Anh cầm
điếu thuốc bằng ngón cái và ngón trỏ, liếc nhìn mình trong kính chiếu hậu.
Khuôn
mặt của anh từ đầu đến cuối không có chuyển biến gì đặc biệt nhờ vào sự kiểm
soát tuyệt vời của anh đối với biểu hiện trên khuôn mặt của mình.
Tuy
nhiên, phản ứng sinh lý không thể che giấu.
Gân
xanh trên trán nổi lên, cằm được nghiến chặt cực kì căng thẳng, đáy mắt tơ máu
dày đặc, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi mang theo chút khủng bố.
Giống
như kẻ săn mồi nhiều lần đè nén dục vọng công kích sớm đã đạt tới điểm cực hạn
sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công hung bạo.
Trần
Trắc Bách dập tắt điếu thuốc, nặng nề nhắm mắt.
Nhìn về
phía gương chiếu hậu, gân xanh đã biến mất, nhưng đôi mắt vẫn còn có chút đỏ.
Trần
Trắc Bách đợi một lát, thấy tơ máu đỏ còn chưa phai, lười chờ tiếp, trực tiếp mở
cửa xe, ngồi lên ghế lái.
Anh vừa
ngồi vào, Thu Du liền kéo cổ áo khoác của anh lên, tiến lên ngửi một chút, cười
hỏi: "Thành thật khai báo, anh thật sự không nghiện thuốc lá đúng chứ?"
"Không
có."
Cơ chế
sinh lý về hành vi gây nghiện không có trong cơ thể anh.
Ví dụ,
mọi người sẽ có hành vi nghiện tương tự trên Internet, bởi vì internet mới, dày
đặc, thông tin bắt mắt quá nhiều, và hầu hết mọi người nhận được thông tin này,
sẽ chỉ cảm thấy kích thích, sẽ không mất thời gian để đánh giá sự thật và giả mạo.
Dưới sự
kích thích thông tin liên tục, dày đặc và mới lạ này, sẽ dễ dàng tự nhiên nghiện
Internet.
Chưa kể,
các doanh nghiệp giải trí internet hiện đang phát triển theo hướng "ngắn".
Video
phát triển từ mặt phẳng đến ba chiều, từ mười phút đến chỉ trong vài giây.
Trong
thời gian ngắn nhất có thể, nhồi nhét mọi người với lượng thông tin dày đặc nhất.
Khi mọi
người phản ứng lại, video tiếp theo đã bắt đầu phát.
Đối với
Trần Trắc Bách mà nói, cho dù video chỉ có hai ba giây, cũng đủ để tìm ra lỗ hổng
logic trong đó.
Vì vậy,
cơ chế nghiện Internet không phù hợp với anh.
Thuốc
lá cũng vậy.
"Cơn
nghiện" duy nhất mà anh không thể thoát khỏi là Thu Du.
Có lẽ
một phần vì khó lý giải.
Cho dù
anh đã trở thành thiên tài thu hút sự chú ý của cả thế giới, trở thành chồng của
cô, thậm chí chiếm được tình cảm của cô, vẫn không cách nào thay đổi sự thật
anh từng là một con quái vật biến thành từ vũng máu thịt.
Thu Du
chỉ biết yêu Trần Trắc Bách hiện tại.
Một
nhà khoa học lạnh lùng, đẹp trai và được săn lùng khắp nơi.
Tuy
nhiên, trong một góc tối tăm, một thân phận khác, cũng khao khát nhận được tình
yêu với cô.
May mắn
thay, do thích ứng được với sự tăng trưởng vô hạn của tế tạo ra anh, nhờ vậy một
thân phận hoàn hảo không tìm ra nửa điểm khác thường.
Còn lại
là thân thể dị biến, đối với cô ôm dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, bất cứ lúc nào
nhìn trộm cô, đều là con quái vật đang ẩn nấp đằng sau Trần Trắc Bách.
Cô có
thể chịu đựng được việc anh nhìn cô chăm chú, nhưng cô tuyệt đối không thể chịu
đựng được hai con quái vật cùng lúc giám sát nhất cử nhất động của mình.
Nhưng
rất rõ ràng, khi bộ mặt thật bị bại lộ, chính là lúc bọn họ chia tay.
Anh
không muốn tổn thương cô, cũng không muốn dùng một thủ đoạn đáng sợ, mạnh mẽ để
giữ cô lại bên mình.
Vì vậy,
cô nên dừng lại ở đây, ngừng khám phá quá khứ của anh.
Trần
Trắc Bách nhìn chằm chằm Thu Du một lát, đưa tay đè lại gáy cô, chậm rãi vuốt
ve.
Ngón
tay anh lạnh đến kinh người, động tác chậm rãi sắc bén của động vật máu lạnh.
Thu Du
bị anh vuốt ve đến mức tóc gáy dựng thẳng, nhịn không được quay đầu: "Có
phải anh không vui không?"
"Nói
như thế nào."
"Em
có thể cảm nhận được cảm xúc của anh. Có phải do em hỏi quá khứ làm anh nhớ về
những điều không hạnh phúc? "Thu Du chớp mắt, lấy lùi làm tiến, "Nếu
anh không thích em nhắc tới quá khứ, có thể nói với em, sau này em không nhắc lại
nữa. Nhưng em hy vọng rằng anh có thể nói với em tất cả mọi thứ một cách trung
thực, cũng giống như em cũng sẵn sàng nói với tất cả mọi thứ với anh một
cách trung thực. ”
Trần
Trắc Bách nhìn Thu Du.
Anh
đương nhiên biết cô đang tính toán cái gì.
Tâm tư
của cô luôn luôn hiện trên mặt.
Có vài giây, anh thật sự rất muốn cắm ngón tay
vào sợi tóc mềm mại của cô, hơi thô bạo nhấc đầu cô lên, cúi xuống bên tai cô
nói:
“Vậy,
anh thành thật hỏi em, em có bằng lòng sinh ra một con quái vật nhỏ cho anh không?”
Không
cần cô tự mình mang thai, anh chắc chắn sẽ không để cô mang thai.