Sau khi Thu Du rời đi, Trần Trắc Bách một tay chống trán, nhìn chằm chằm vào hư không, ánh mắt anh như chìm vào đại dương sâu thẳm.

Một lúc sau, anh nhấn cửa sổ ghế lái, lấy hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu thuốc vào trong miệng, dùng tay khép lại một nửa, châm ngòi hít vào một hơi.

Ánh lửa lóe gần khuôn ngực, cuối cùng là dặp tắt.

Chỉ cần nhìn vào hình bóng của anh lúc này, bất cứ ai cũng sẽ nhận ra được kẻ rình mò không ai khác chính là anh. 

Nhưng vừa rồi, anh lại đáp ứng Thu Du, để cho cô tiếp cận “hắn”.

Rõ ràng là lòng tham của anh đang dần dần bành chướng ra. 

Cô thíc vẻ bề ngoài của anh, như thế vẫn chưa đủ.

Con quái vật u ám và chiếm hữu bên trong anh, cũng hy vọng được cô yêu thích.

Trần Trắc Bách quả thật không nghiện thuốc lá, anh chỉ muốn xua tan mùi hương Thu Du trong xe.

Sương khói nồng nặc chói mũi, cũng không khiến cho mùi hương của cô suy giảm, ngược lại càng khiến cho người ta sinh ra cảm giác khát vọng.

Trần Trắc Bách hít vài hơi, có chút dứt khoát mà tắt điếu thuốc.

Anh vứt bỏ thuốc lá, đeo kính, mở cửa sổ trời của chiếc xe và chạy nhanh về phía phòng thí nghiệm.

Khi Thu Du đến công ty, còn chưa kịp cảm nhận được sự xấu hổ khi "hôn môi bị đồng nghiệp bắt gặp", cùng với niềm vui "cuối cùng cũng làm sáng tỏ tin đồn", thì đã bị cấp trên gọi đến văn phòng.

Ông sếp đưa cho cô ấy một con chip flash, ra hiệu cho cô ấy cắm vào tai và nói rằng đó là thông tin về dự án mới.

Thu Du làm theo, trước mắt lập tức bắn ra vô số đường thẳng màu xanh u, tạo thành một đám chân dung ảo chậm rãi xoay tròn.

Mỗi nhà khoa học hàng đầu được công nhận trên toàn thế giới.

Thu Du không chút bất ngờ nhìn thấy Trần Trắc Bách ở phía trên.

So với các nhà khoa học đang không ngừng chuyển đổi biểu cảm, vẻ mặt anh lạnh nhạt, âu phục giày da, khí chất như ngọn núi xa xôi che khuất cả bình minh, đặc biệt thu hút.

Ngoại hình quá ưu việt này là một con dao hai lưỡi.

Anh tự tự mình trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất, và cũng tự mình trở thành học giả hàng đầu gây tranh cãi nhất.

"Trên đây dự định làm một chương trình phỏng vấn với chủ đề 'Đi vào các nhà khoa học', chủ yếu là chụp ảnh tình trạng của các học giả trong cuộc sống hàng ngày, thu hẹp khoảng cách giữa người bình thường và các nhà nghiên cứu khoa học. Chúng tôi nghĩ rằng, cô là người hợp hơn ai nhất để tổ chức chương trình này. ”

Thu Du hơi nhíu mày: "Nhưng..."

Sếp nói: "Không cần chụp ảnh cuộc sống riêng tư của cô và Trần tiên sinh, chỉ cần chụp ảnh anh ấy tại nơi làm việc, và sau giờ làm việc là được. Tốt nhất là tạo ra sự tương phản, không thể tạo ra cũng không sao. ”

Thu Du vốn định cự tuyệt, nhưng nhớ tới lúc trước đi gặp bác sĩ tâm lý, khi bác sĩ hỏi anh làm lĩnh vực nghiên cứu, cô hoàn toàn không biết gì, lại gật đầu đồng ý.

Sếp hài lòng bảo: "Thời gian quay phim vẫn chưa được công bố. Cô có thể nghĩ về đến chủ đề hình chụp đầu tiên, sau khi có kịch bản, chúng tôi sẽ thông báo cho cô. ”

Thu Du tháo chip nhớ flash ra và rời khỏi văn phòng.

Cô biết, cấp trên bảo cô đến dẫn chương trình này, phần lớn là nhìn trúng quan hệ vợ chồng của cô và Trần Trắc Bách.

Sau tất cả, ngành công nghiệp duy nhất mà công nghệ sinh học không chiếm ưu thế là giải trí.

Để cạnh tranh với ngành công nghiệp giải trí của các công ty khác, Biotech đã mua lại một số công ty giải trí và tạo ra lượng lớn ngôi sao có chỉ số thông minh cao nhầm nhắm đến lượng khán giả thông minh này. 

Nhưng khán giả hoàn toàn không thích chương trình ấy, thứ họ thích xem là cuộc sống riêng tư bình dị nhưng cũng đầy sự hỗn loạn giữa các ngôi sao bình thường kia, và không ai lại muốn xem ngôi sao thông minh sau khi về nhà còn vác bộ u sầu để xem "Trăm năm cô đơn.".

Công ty hẳn đã ngộ ra, thay vì xây dựng một ngôi sao IQ cao giả dối, chi bằng đi chụp ảnh người IQ cao có sẵn.

Dựa theo cách tiếp cận cơ bản của Tuyên Phát, cuộc phỏng vấn của Trần Trắc Bách nhất định sẽ được sắp xếp ở cuối cùng.

Thu Du quyết định tìm hiểu về các học giả khác trước.

Cô tải xuống nội dung của chip flash và thiết lập hồ sơ từng người một.

Khi coi đến hồ sơ cuối cùng, cô sửng sốt.

- Miễn là là nhân viên công nghệ sinh học, sau tuổi tác, ít nhiều sẽ làm phẫu thuật cấy ghép da nhân tạo. Thứ nhất, đóng một vai trò thẩm mỹ. Thứ hai, một số da nhân tạo, có thể đạt được hiệu ứng chống cháy, chống đạn, che chắn tín hiệu điện từ.

Người trước mắt này đã chọn giữ lại làn da nguyên sinh của mình, cả người nhìn qua phi thường mệt mỏi, rõ ràng chỉ có hơn bốn mươi tuổi, lại như người già tuổi sáu mươi.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất chính là, anh lại là chuyên gia về chip hóa học sau đại học, con chip sinh hóa cấp Nash sắp ra mắt, chính là kiệt tác của đội ngũ anh.

Thu Du đối với người này có chút hứng thú, ghi nhớ tên anh ta —— Lư Trạch Hậu.

Có lẽ vì từ khóa nào đó được kích hoạt, cô nhận được một số tin nhắn văn bản quấy rối.

Nhấp vào liên kết để tìm hiểu bộ mặt thật của Trần Trắc Bách: sbpk.ccbxxxxxx

[Nhấp vào liên kết để tìm hiểu bộ mặt thật của Kha Nguyệt Linh: sbpk.kylxxxxxx]

[Nhấp vào liên kết để tìm hiểu về bộ mặt thật của Linh Mộc Khang Tử :sbpk.lmkzxxxxxx]

.....

Giống như tin nhắn rác cô đã nhận được trước đó, có thể trạm cơ sở giả đã phát hiện ra từ khóa được gửi tự động.

Thu Du đang định xóa những tin nhắn này, ánh mắt lại dừng lại ở tin nhắn cuối cùng.

Các tin nhắn văn bản khác là một định dạng thống nhất, và thậm chí các liên kết đến từ cùng một trang web.

Định dạng và liên kết của tin nhắn văn bản cuối cùng là hoàn toàn khác nhau từ phía trước.

Bị loại trừ, bị chèn ép, cuối cùng lại nghiên cứu ra chip cấy ghép? Làm thế nào để đánh giá cuộc sống của Lư Trạch Hậu: luzehou.lzhxxxxxx

Thu Du suy nghĩ một chút, đổi thành máy tính bảng, đăng nhập vào trang web này.

Dường như để thuận tiện cho việc phổ biến, video trên trang web chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tường thuật là âm thanh điện tử, máy móc giới thiệu thân thế, bối cảnh của Lư Trạch Hạo, cũng như các dự án nghiên cứu hiện tại, gọi anh ta là "nhà khoa học có nhiều khả năng cứu thế giới nhất".

Loại video này, thường là do bàn tay của các tổ chức chống công ty.

Các nhà khoa học được họ tôn vinh không nhất thiết phải có giao dịch không nhìn thấy với họ. Các nhà khoa học bị họ phản đối cũng không nhất thiết phải thông đồng với họ.

Thu Du xem trong chốc lát, không thấy tin tức hữu ích, vừa định đóng cửa, lại nhìn thấy tiêu đề đẩy của video tiếp theo:

[Hy vọng của nhân dân tầng dưới cùng, nhảy vọt trở thành tầng lớp quyền quý? Trần Trắc Bách đến tột cùng là thiên tài thật, hay là học giả giả tạo được tạo ra?

Thu Du nhíu mày, theo bản năng muốn báo cáo video này, liền nhớ tới nơi này không phải là trang web chính thức, căn bản không có báo cáo.

Cô đã có ý định bỏ qua, nhưng trang web đã bắt đầu tự động phát video tiếp theo.

"Trần Trắc Bách, nam, sinh ngày 2047 tháng 1 năm 10 tại một khu ổ chuột ở Tự Thành, cha đẻ không rõ, mẹ đẻ sống bằng nghề nhặt phế liệu, sau đó vì bệnh tật qua đời.

"Năm 2065, ở tuổi 18, Trần Trắc Bách theo học một trường đại học nổi tiếng, học ngành công nghệ sinh học, sau khi lấy bằng tiến sĩ, lại tiếp tục học các chuyên ngành hóa học, toán học và kỹ thuật di truyền. Sau khi làm việc trong công nghệ sinh học, anh đã không từ bỏ việc học của mình, và cho đến nay đã nhận được tổng cộng 32 bằng tiến sĩ.”

"Các quan chức tuyên bố rằng Trần Trắc Bách có chỉ số IQ lên đến 240, là người có chỉ số IQ cao nhất thế giới hiện nay.

"Nhưng tất cả những điều này, chẳng qua là công ty vì trấn an dân chúng bình thường mà bịa đặt ra mà thôi. Bạn thực sự nghĩ rằng những người dưới cùng uống nước thải, ăn châu chấu và sống trong hóa chất độc hại là có thể sinh ra một siêu thiên tài có chỉ số IQ hơn 200?”

"Đám tinh anh của công ty kia, lớn lên trong nhà kính 25c, ăn thịt bò hữu cơ và rau hữu cơ do phòng thí nghiệm bồi dưỡng, mặc vải tơ tằm, dựa vào kho tinh hoa và chỉnh sửa gen, đều không sinh ra được thiên tài có chỉ số IQ hơn hai trăm —— vì sao bạn lại cảm thấy, anh ta uống nước, ăn rác trên đường, có thể sinh ra một siêu thiên tài?”

"Tỉnh dậy đi! Cái gọi là 'siêu thiên tài', bất quá chỉ là một lời nói dối, một lời bịa đặt, mục đích chính là để trấn an những dân chúng bình thường như chúng ta, để chúng ta tiếp tục làm việc cho những nhà tư bản kia!”

"Tỉnh dậy đi! Đặc biệt là đám người còn đang sùng bái Trần Trắc Bách, nếu anh ta thật sự là một thiên tài, vì sao vợ anh ta lại sống như xa như gần với anh ta?”

"... Thu đại tiểu thư nhiệt tình công ích, cũng không có khả năng là bởi vì ghét bỏ xuất thân của Trần tiên sinh, mới không muốn cùng anh ta xuất hiện cùng chứ?"

Thu Du bất thình linh nghe thấy tên mình, trong lòng lộp bộp một chút.

Lúc này cô mới phát hiện, hôn nhân của mình và Trần Trắc Bách đã trở thành vũ khí công kích anh.

Nếu anh yêu cô điên cuồng như vậy... Ba năm nay, rốt cuộc anh lấy tâm tình gì, ở cùng cô dưới một mái hiên, cùng nằm trên cùng một cái giường đây?

Thu Du xoa nhẹ phần ngực, trái tim có chút khó chịu, nhịn không được gửi qua cho Trần Trắc Bách một icon.

Là một con mèo đang rơi nước mắt, bởi vì phổ biến trên Internet trong nhiều thập kỷ, lớp điện tử được bọc trong một lớp khác, đã không thể nhìn thấy đường viền của mặt mèo.

Và tất nhiên, Trần Trắc Bách chưa từng thấy qua đầu mèo cổ quái như vậy, không chỉ nước mắt lưng tròng, hơn nữa đã nhìn không ra đặc điểm cơ bản của sinh vật mèo.

Anh nhíu mày, dừng lại hai giây, gọi lại cho Thu Du một cuộc gọi video.

Thu Du đang hỏi bạn bè của mình, có cách xóa bỏ trang web này hay không, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại video của Trần Trắc Bách, cô hơi hoảng sợ một chút.

Chưa kịp cúp máy, video đã tự động kết nối.

Lúc này cô mới nhớ tới, nửa đêm hôm qua khi cô nhàm chán chơi điện thoại di động, sợ mình không nhận được điện thoại hoặc video của Trần Trắc Bách, tạo thành hiểu lầm không cần thiết, chỉ cần không phải đang trong trạng thái bận, toàn bộ đều đổi thành "tự động kết nối".

Thu Du: "..."

Cô lặng lẽ thay đổi trở lại.

Trần Trắc Bách mặc bộ bảo hộ màu bạc, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Hình như anh vừa mới làm xong thí nghiệm, ngay cả quần áo bảo hộ bó sát cũng chưa kịp cởi ra, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng mà hẹp dài.

Lần này, anh không sử dụng máy tính bảng để video của cô, thay vào đó là chức năng video của chip.

Cô mặt đối mặt nói chuyện với anh, ngay cả thắt lưng anh đột nhiên siết chặt cũng thấy rõ ràng.

Tầm mắt Thu Du không tự chủ được dừng lại trên thắt lưng anh hai giây.

Trần Trắc Bách tựa hồ cũng không chú ý tới ánh mắt của cô, không chớp mắt đi vào phòng khử trùng độc lập, trực tiếp ở trước mặt cô, cởi quần áo bảo hộ bó sát, ném sang một bên, lộ ra thân hình thon dài mà cường tráng.

Vóc người của anh rất phù hợp với sở thích của cô, cao lớn mà gầy gò, cơ bắp duyên dáng mà săn chắc, xương quai xanh, xương cổ tay, khuỷu tay, mắt cá chân đều hết sức nổi bật.

Rõ ràng là một nam nhân khí chất trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng ánh mắt cùng dáng người lại có tính xâm lược của sói.

Thu Du: "......"

Da đầu cô nổ tung, theo bản năng che màn hình phẳng, qua hai giây, mới nhớ tới bọn họ cũng không phải đang dùng video máy tính bảng.

"Em vẫn còn làm việc!" Thu Du nhỏ giọng giận dữ nói.

Thuốc khử trùng phun ra sương mù trắng.

Trần Trắc Bách sắc mặt bình tĩnh, đứng ở giữa, dưới sự trợ giúp của cánh tay robot, mặc áo sơ mi, quần tây và áo khoác gió. 

Anh vừa sửa sang lại cúc áo, vừa liếc Thu Du một cái: "Không phải em thích xem sao."

- Có thích đến đâu cũng phải phân biệt đây là nơi nào chứ!

Trần Trắc Bách bình tĩnh trình bày: "Nhưng chỉ có dịp này mới khiến em cảm thấy kích thích."

Anh hoàn toàn hiểu được điểm mấu chốt của cô ấy.

Thu Du nghẹn lời.

Cô bực bội chuyển đề tài: "Anh video call tới đây làm gì?"

Trần Trắc Bách khẽ nhíu mày, tựa hồ đang tìm kiếm lời để nói.

Một lúc lâu sau, anh đeo kính, ánh mắt sau tròng kính nhìn thẳng về phía cô: "Em khóc à, sao thế?"

Thu Du có chút không hiểu: "Em không có khóc nha."

"Em nhắn qua một con mèo đang khóc, bình thường mèo chỉ khóc khi chủ nhân của nó đổ bệnh, hoặc là có một vật thể lạ trong mắt. Em không bị bệnh, nhưng em lại muốn thể hiện cảm xúc tương tự như khóc.” Trần Trắc Bách vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, "Anh muốn biết, tại sao em lại xuất hiện loại cảm xúc này. ”

Thu Du cảm động nhưng đồng thời cô cảm thấy hai gò má nóng lên —— xấu hổ. 

Cô lẩm bẩm hỏi: "Bình thường anh không lên mạng sao?" Cái đầu mèo nước mắt này, có một đoạn thời gian thịnh hành trên internet, dấy lên một trận phong trào cổ điển, Trần Trắc Bách cư nhiên không biết cái này.

Anh bình tĩnh trả lời: "Anh sử dụng mạng để truy cập vào dịch vụ, tuyệt đối không sử dụng kinh doanh giải trí trực tuyến. Sau này có quá nhiều thông tin sai lệch và cảm xúc cực đoan có thể ảnh hưởng đến dự án của anh. ”

Anh suy ngẫm: "Đêm qua, trong khi anh đang tắm, anh nghe thấy em đang xem một số video ngắn, có phải liên quan đến video đó không?"

Má Thu Du nhất thời đỏ bừng.

Những video cô xem đều là những video như "Một phút đưa bạn xem xong bộ phim mới nhất", "30 giây nuôi mèo khuyên lui", "Vào xem hai con mèo tranh nhau con cá”.

Bình luận bên dưới cũng video, một câu thảo luận bình thường cũng không có.

Ví dụ:

Con người 2023: Thực sự muốn biết những người trong năm tới, sẽ sử dụng mạng ba chiều để làm một công việc tuyệt vời như thế nào!

Con người 2073: Xem mèo con làm trò.

Một cư dân mạng ở độ tuổi 76 nói: ... Đoạn này đã được nhìn thấy từ tuổi hai mươi của tôi cho đến bây giờ.

Ban đầu Thu Du còn cảm thấy Trần Trắc Bách lạc hậu, thậm chí còn đang muốn phân tích cho anh biết đầu mèo rơi lệ là như thế nào. Hiện tại cô lại cảm thấy, anh có thể ở trong làn sóng tin tức mãnh liệt bảo toàn được lý trí, không theo dòng nước chảy tiếp nhận một ít tin tức chỉ thịnh hành nhất thời, là một chuyện phi thường lợi hại.

Nhưng...

Thu Du suy nghĩ một chút, nói: "Đây có nghĩa là đại biểu cho một cảm xúc, giống vẻ mặt của emoji khóc ấy. Bạn anh có bao giờ gửi như vậy cho anh không? ”

Thu Du hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, bạn bè của Trần Trắc Bách khẳng định đều là tinh anh trong ngành, không biết mấy cái này cũng là chuyện bình thường.

Ai ngờ, Trần Trắc Bách thản nhiên nói: "Anh không có bạn bè."

Tuy nhiên, thỉnh thoảng có ai đó gửi cho anh những hình ảnh lộn xộn.

Anh chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, không trả lời, cũng sẽ không nghiên cứu sâu, sẽ không giống như nhận được hình ảnh Thu Du gửi tới, nghiên cứu nửa phút, hơn nữa còn làm một phen đọc hiểu sâu để giải mã.

Thu Du sửng sốt, nhớ tới miêu tả của anh trong video, trái tim có cảm giác khó chịu.

Cô thì thầm: "... Có phải do em quá ít quan tâm đến anh không? Nếu anh muốn, anh có thể cho em biết về quá khứ. ”

Trần Trắc Bách hơi nheo mắt lại: "Chuyện trước kia?"

Thu Du gật đầu: "Ví dụ về mẹ, chỗ ở còn bé ở, làm sao anh thi đậu vào trường chúng ta như thế nào... Nếu anh muốn, anh cũng có thể cho em biết những điều thú vị đó. “

Trần Trắc Bách chớp chớp mắt.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều hình ảnh từ trong đầu anh hiện lên.

Chất thải chất đống như núi, giống như một tổ ong được làm từ túi nhựa, thiết bị phế liệu và ống bê tông xây dựng xây dựng.

Một người phụ nữ có làn da ngăm đen, biểu hiện không kiên nhẫn. Bà ấy có một mái tóc rất dày với một sợi dây màu vàng bên trong.

Bà cướp tiền từ người mặc âu phục, sau khi gọi vài lần, trên mặt rốt cục nở ra một nụ cười xán lạn.

Đó là lần đầu tiên anh thấy bà cười rất hạnh phúc.

Sau đó, là phòng thí nghiệm màu trắng bạc, phẫu thuật biến đổi gen.

Để không làm hỏng hệ thần kinh, toàn bộ quá trình phẫu thuật không được gây mê.

Có người trong lúc phẫu thuật đau đớn chết, anh cũng cảm thấy đau đớn như sắp chết.

Cuối cùng, anh sống sót.

Trong số hàng ngàn "thử nghiệm", chỉ có 13 người sống sót sau khi phẫu thuật.

Anh vẫn còn nhớ khi các nhà lãnh đạo công nghệ sinh học đến "thăm" họ, sau khi nghe báo cáo sống sót 13 vật liệu thử nghiệm, ông ta chỉ nói một câu: "Chặc, con số này chẳng mấy mắn gì."

- Trong bữa tối cuối cùng, tổng cộng 13 tín đồ có mặt tại bữa tiệc. Ngày hôm sau, Chúa Giêsu bị đóng đinh vì sự phản bội của các môn đệ.

Kể từ đó, "13" đã trở thành một con số đáng quan ngại.

Dứt lời, nhân viên an ninh bên cạnh cao tầng bất thình liệt rút súng, bóp cò về phía một trong những vật phẩm thí nghiệm.

"Phanh——"

Máu tươi nóng bỏng mà dính sệt, văng lên khuôn mặt Trần Trắc Bách.

Vật thí nghiệm kia, cách anh có một cái một giường.

Anh chỉ là một vật thí nghiệm sống sót, lại may mắn cưới người trong lòng mình.

Nhưng bây giờ, vận khí của anh tựa hồ đã bị rút sạch, một quái vật khủng bố mà vặn vẹo trong cơ thể này như muốn chiếm đoạt quyền điều thân thể này.

...... Hoặc là, nó muốn cùng anh dùng chung thân thể này.

Giống như bây giờ, anh nhìn về phía cô từ phía sau tròng kính, lại có thể cảm thấy nhận được “ánh mắt kép” cũng nhìn phía cô.

Ở góc độ bình thường, ánh mắt anh rất bình tĩnh và hợp lý.

Ở góc độ nhìn trộm, ánh mắt anh lại cực kỳ hung ác và điên cuồng.

Rình mò theo sát người sau lớp kính.

Hai ánh mắt không thể không bị đè ép cùng một chỗ, chồng chéo lẫn nhau, kìm hãm lẫn nhau, cuối cùng dung hợp thành một thể, gắt gao dính lấy trên người cô.

Trần Trắc Bách nhắm mắt lại.

Anh tháo kính xuống, rút một cái khăn ướt sạch sẽ, lau ống kính, ngữ khí cường thế mà không cho phép thương lượng nói: "Không có gì để nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play