Thu Du ngừng lại động tác, cô không ngờ Trần Trắc Bách lại trực tiếp cự tuyệt mình.

Trong phút chốc, quan hệ giữa bọn họ lại rơi vào khoảng thời gian trước. Lời tỏ tình ngày hôm qua, sự thân mật mới sáng nay, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Cô chưa bao giờ được đến gần anh. 

Anh không bao giờ cho phép cô đến gần, dù chỉ một chút.

Thu Du trầm mặc.

Cô chỉ có thể nói thẳng và bằng lòng ở bên anh, khi anh nguyện ý chấp nhận cho phép cô đến bên anh, kết quả anh lại từ chối, cô không biết nên làm gì.

Tuy nhiên, ngay cả khi anh sẵn sàng nói với cô mọi thứ về quá khứ, cô cũng không muốn nghe điều đó.

Thu Du lấy máy tính bảng ra, rầu rĩ lướt video ngắn.

Xem hai video ngắn, nghĩ rằng anh không bao giờ xem những cái này, cũng không "nghiện" những điều này, cô có một chút khó chịu để tắt các ứng dụng.

Lúc này, Thu Du nhận được tin nhắn từ cấp trên, nói với cô rằng thời gian quay phim đã được bắt đầu, ngày mai bắt đầu phỏng vấn nhà khoa học đầu tiên.

Thu Du: [Ai?

Cấp trên: [Lư Chư Hạo.]

Xe đến nhà của bọ họ.

Thu Du đóng máy tính bảng lại, vừa muốn cửa xe, suy nghĩ một chút, vẫn còn chút tức giận.

Cô quay đầu lại, trợn mắt nhìn Trần Trắc Bách: "Chỉ có anh có bí mật đúng không!"

Trần Trắc Bách ngừng một chút, quay đầu nhìn cô.

Thu Du lớn mật nói: “Em cũng có bí mật. Nhưng em sẽ không nói gì cho đến khi anh thẳng thắn với em. ”

Cô thực sự không có bí mật, chỉ là chưa nói với anh câu "Em yêu anh” .

Thu Du đều đã nghĩ kỹ, chỉ cần Trần Trắc Bách xin lỗi cô, đem chuyện quá khứ nói thật, cô liền tha thứ cho anh, sau đó chính thức nói câu "Em yêu anh".

Trần Trắc Bách lại lạnh giọng nói: "Tùy em.”

Thu Du sửng sốt, lập tức lửa giận càng tăng thêm.

Cô đối với Trần Trắc Bách rất thất vọng, muốn mắng anh một phen, lại nghĩ không ra từ ngữ để mắng, cô muốn chỉ ra sai lầm của anh, nhưng không muốn làm tổn thương nhân phẩm tôn nghiêm của anh.

Cuối cùng, lời mắng chửi của cô không nghĩ ra, ngược lại bị từ ngữ của mình tức giận đến ngực không ngừng phập phồng.

Thu Du giống như một con mèo chọc giận, tức giận đóng cửa rời đi.

Về đến nhà, cô nhốt mình trong thư phòng, chuyên tâm viết kịch bản phỏng vấn, không để ý tới Trần Trắc Bách nữa

Tất cả mọi thứ trở dường như quay lại trước đây, khi ấy bọn họ đã không thành thật với nhau. 

Cô buồn bực nghiên cứu, viết bản thảo phỏng vấn. Trần Trắc Bách thì ngồi trong phòng khách, hướng dẫn thí nghiệm của nghiên cứu viên từ xa.

Hiệu ứng cách âm của ngôi nhà quá tốt, một khi đóng cửa, nó hoàn toàn ngăn cách sự động tĩnh của nhau.

Thu Du viết bản thảo đến phiền lòng.

Điều làm cô phiền muộn nhất là kẻ rình mò vẫn đang nhìn cô .

Ánh mắt lạnh như băng, ý tứ không rõ ràng, dừng lâu trên người cô. 

Vợ chồng cãi nhau thì có cái gì tốt chứ?

Thu Du dừng một chút, cầm máy tính bảng, xây dựng một tài liệu trống mới, dùng bút điện tử viết:

Tôi biết anh đang nhìn tôi.

Cô suy nghĩ một chút, lại viết:

Có lẽ anh nghĩ bản thân anh đang ẩn giấu tốt, nhưng có một số thói quen không thể thay đổi.

Thu Du cũng không biết người nhìn trộm là ai, đối với thân phận "hắn" cũng không có đầu mối, viết như vậy là muốn đem ‘’hắn’’ nói ra, cũng không phải thật sự phát hiện ra một số thói quen của "hắn".

Sau khi viết xong, cô đọc một lần trong im lặng, lại cảm thấy mình rất nhàm chán, mặt không chút thay đổi làm viết tài liệu, tiếp tục chuẩn bị phỏng vấn ngày mai.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn văn bản lạ.

Không giống như tin nhắn văn bản quấy rối, tin nhắn văn bản này là không rõ.

Người gửi không rõ, địa chỉ không rõ, ngay cả nhà điều hành cũng không biết

Như vô tình xuất hiện trong chip của cô vậy.

[Không rõ]: Thói quen nào?

Thu Du nhìn chằm chằm tin nhắn này, hơi thở đột nhiên dồn dập vài phần.

Theo lý thuyết, cô hẳn là lập tức nói cho Trần Trắc Bách biết, bảo anh giúp định vị thân phận và địa chỉ của kẻ rình mò này, nhưng lại nghĩ đến những lời nói hỗn loạn mà anh nói ——

"Anh không cần em hỗ trợ nói chuyện."

"Không có gì để nói."

"Anh không thích em nhắc tới quá khứ."

"Tùy em."

......

Trong một ngày, anh lạnh lùng từ chối cô bốn lần.

Nghĩ tới đây, Thu Du căng mặt bỏ đi ý niệm nói cho anh biết.

Thu Du: Trong lòng anh biết rõ.

[Không rõ]: Em đang cố gắng ngụy biện. 

Thu Du đối xử với người nhìn trộm không hề kiên nhẫn với Trần Trắc Bách, trợn trắng mắt, vừa viết bản thảo vừa lừa gạt "hắn": "Bộ anh biết tôi nghĩ gì à?

Hay tất cả đều là do anh nghĩ thế.”

Lần này, người theo dõi dừng lại vài giây, mới trả lời:

Em không vui vì chồng em không nói với bí mật của anh ta cho em sao?

Thu Du: Liên quan gì với anh.

[Không rõ]: Em không nghĩ tới, lý do anh ta không nói với em ư?

Thu Du ngẩn ra.

Cùng một lúc, trong phòng khách.

Trần Trắc Bách ngồi trên sô pha, trong mắt sau tròng kính lóe ra ánh bạc sáng.

Chiếu lên mắt của anh, chính là lịch sử trò chuyện của [không rõ] cùng Thu Du.

Sau khi từ chôi Thu Du, chọc cô tức giận, anh lại lấy thân phận kẻ rình mò đi thăm dò thái độ của cô.

Loại hành vi này, ngay cả chính anh cũng cảm thấy vô lý đến kì cục.

Tuy nhiên, anh như kẻ điên muốn tìm ra chân lý.

Gần như là ma xui quỷ khiến gửi cho cô một tin nhắn.

Trần Trắc Bách lấy ra hộp thuốc lá, tay cầm một điếu thuốc, đi đến ban công, bật châm lửa.

Bên ngoài ban công, tất cả các loại đèn neon sáng dần dần.

Ánh đèn neon lúc đỏ lúc màu xanh lưu chuyển trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng không làm tăng thêm nửa phần ấm áp cho khuôn mặt của anh, ngược lại hiện ra một loại cảm giác cổ quái.

Tựa hồ lưu chuyển trên mặt anh, cũng không phải là đèn neon lóe ra ánh sáng.

Đó là sự hỗn loạn, hoang tưởng và mâu thuẫn của anh.

Lúc này, Thu Du trả lời: Ý anh là sao?

Trần Trắc Bách hờ hững thở ra một hơi. 

Có nghĩa là, anh cũng giống như “hắn”, có những suy nghĩ không thể chấp nhận được đối với cô.

Trong thư phòng, Thu Du bất thình liêu đứng dậy.

Sau khi cô đứng dậy, cô phát hiện ra rằng cô đã phản ứng quá mức, hạ ý tò mò xuống rồi ngồi, hỏi lại: Ý anh là sao?

Cô cảm thấy kẻ rình mò rất buồn cười, suy nghĩ của "hắn" không thể người bình thường có thể lý giải nổi.

Vì sao Trần Trắc Bách lại không thể bắt được “hắn?

Chẳng lẽ Trần Trắc Bách cũng muốn giống như kẻ rình mò, chăm chăm nhìn cô, cho nên anh mới không muốn cô biết chuyện quá khứ của mình?

Những kẻ rình mò đã không trả lời cô một lần nữa.

Tuy nhiên, cô vẫn có thể cảm thấy "hắn" trong tầm nhìn.

"Hắn" không muốn giao tiếp với cô nữa, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô.

Thu Du cố tình muốn chọc giận "hắn", để "hắn" tiết lộ thêm thông tin...

“Đừng sử dụng suy nghĩ xấu hổ của anh để gắn mác cho chồng tôi. Tôi biết anh ấy rất rõ. Anh ấy là người duy nhất tôi từng gặp để đạt vượt giai cấp bằng sức mạnh, trí tuê và nỗ lực của riêng mình. Toàn bộ quá trình, không có mượn lực lượng của bất luận ai nào, tất cả đều dựa vào chính anh. Kể từ khi chip sinh hóa được phát minh, di chứng đã làm khó bao nhiêu người? Anh ấy lại chỉ dùng hai năm, liền nghiên cứu ra thuốc ngăn chặn thần kinh.”

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tài năng mà anh nỗ lực phấn đấu để đạt được.

Sau khi gửi đi, cô bổ sung thêm một câu. 

Anh không có tư cách so sánh với anh ấy.

Vốn tưởng rằng rất nhanh có thể nhận được hồi âm của kẻ rình mò, ai ngờ, cho đến khi cô viết xong bản thảo, tắm rửa xong, nằm trên giường, cũng không thể nhận được tin nhắn của kẻ rình mò. 

Thu Du có chút buồn bực.

Cô còn tưởng rằng, câu nói của người nhìn trộm "Anh ấy có thể giống như tôi, mang một dục vọng đáng khinh để nhìn em", là muốn bôi nhọ hình tượng của Trần Trắc Bách trong lòng cô, vì thế cố ý khen Trần Trắc Bách quá trời quá đất.

Nào biết khi nhắn xong ra, rồi tin nhắn như đá chìm biển rộng vậy.

Càng làm cho cô bực bội chính là, đã đến tối, Trần Trắc Bách còn chưa tìm cô giảng hòa

Thu Du tức giận đắp chăn lên, muốn chờ Trần Trắc Bách tới rồi lại tìm anh tính sổ, nhưng cô quá mệt mỏi, chờ đợi, liền ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, cô bị Trần Trắc Bách hôn tỉnh.

Cô có chút mờ mịt mở mắt ra, trong ánh sáng mê man, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ, giống như sống lưng kẻ săn mồi dưới bóng đêm.

Anh một tay giữ chặt hai tay cô, giơ đầu lên ấn lên gối, tay kia nắm cằm cô, cùng môi lưỡi cô quấn quýt.

Đầu óc Thu Du choáng lên, mơ mơ màng màng hôn lại anh, hơn mười giây sau, bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu: "Em vẫn còn tức giận!"

"Anh biết." Trần Trắc Bách nói, "Xin lỗi. ”

Trong bóng tối, cô nhìn thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng yết hầu lên xuống, từ hàm đến cổ, tạo thành một đường cong lạnh lùng và gợi cảm.

Cô không tự chủ được muốn hôn lên, lập tức hít sâu một hơi, liều mạng kiềm chế cảm giác xúc động này: "Anh không muốn em biết sao?”

"Em không hiểu, tại sao anh không sẵn sàng cho em biết quá khứ của anh ... Em không xứng đáng với sự tin tưởng của anh sao? ”

"Có thể," Trần Trắc Bách bình tĩnh nói, "Giống như “hắn” nói, anh có suy nghĩ không đứng đắn với em. ”

"Anh đừng nghe 'hắn' nói bậy." Thu Du không cao hứng đáp, ngay sau đó tức giận, "Anh nhìn trộm tin nhắn của em! ”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy luồng khí lạnh như băng lướt qua bên cổ, đầu Trần Trắc Bách hơi rũ xuống, kề sát vào cổ cô.

Thu Du không hiểu sao khẩn trương, đưa tay bắt lấy chân tóc ngắn mà cứng của anh.

Sống mũi cao ngất của anh cọ qua da bên cổ cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Mỗi một lần ngửi ngửi, đều sẽ phun ra hơi thở càng thêm lạnh như băng.

Trái tim Thu Du đập thình thịch không ngừng.

Cô rơi vào bế tắc ngắn ngủi như con mồi bị một kẻ săn mồi ngửi thấy mùi. Không biết đã qua bao lâu, Trần Trắc Bách há miệng, cắn cổ cô một cái, lực đạo rất nhẹ.

Mơ hồ có răng nanh xẹt qua da bên cổ cô.

Cả người Thu Du tê dại, giống như có dòng điện vi diệu lướt qua lưng.

Ngoài miệng lại cãi nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"

Trắc Bách giơ tay tháo kính ra, đặt sang một bên, sau đó giữ chặt cổ tay cô.

Trong phòng ngủ tối tăm, chỉ có thể nghe thấy tiếng động gần như im lặng của điều hòa không khí trung tâm, cùng với quảng cáo ba chiều ngoài cửa sổ xa xôi và mông lung.

Hoàn cảnh như vậy không tính là tĩnh mịch, Thu Du lại cảm thấy, âm thanh như kim loại bị tháo ra, ầm ầm nổ vang bên tai cô.

Nhưng cho dù đến đêm khuya, Thu Du cũng không biết suy nghĩ của Trần Trắc Bách như thế nào, cũng không thể cảm nhận được. 

Cô cảm thấy suy nghĩ của mình thậm chí còn khó chịu hơn.

Trần Trắc Bách rất ít khi lên tiếng, hơn nữa hô hấp và nhịp tim quá mức bình tĩnh, toàn bộ quá trình tựa như thờ ơ.

Thu Du rất không thích loại cảm giác này, cho dù hô hấp không ổn định, cũng phải dẫn anh nói chuyện, nếu thanh âm anh phát ra bất ổn giống như cô, cô sẽ cảm thấy cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời.

Thu Du cảm thấy mình có chút không bình thường.

Cô rất thích tính công kích của Trần Trắc Bách.

Tính công kích của anh càng mạnh, động tác bóp cô càng quyết đoán, lực đạo nuốt chửng môi lưỡi của cô càng nặng, càng làm cho cô cảm thấy hưng phấn.

Thế giới giờ đây chỉ còn lại mớ hỗn độn.

Tình yêu của anh dành cho cô càng mãnh liệt, càng nặng nề, càng có thể làm cho cô cảm thấy an toàn và có nơi thuộc về. 

Giống như một con tàu trôi dạt, chỉ bằng cách thả neo, chúng ta mới có thể duy trì sự ổn định trong làn sóng dâng cao.

Rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh thấp như vậy, Thu Du như lại đi bôn ba trong vũng bùn tròn một đêm, toát ra một thân mồ hôi nóng.

Cô lẩm bẩm hỏi: "Anh không tin em sao?" Cho đến bây giờ anh vẫn không muốn nói với em sao? ”

Trần Trắc Bách ngừng một chút.

Tiếng nước ầm ầm vang lên, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Một lát sau, anh bưng một chậu nước nóng tới, giúp cô lau mồ hôi nóng trên trán, cổ, lưng.

Anh lặng lẽ làm tất cả điều này, giống như một bác sĩ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên nói: "Anh thích em từ lâu rồi."

Thu Du hơi sững sờ.

"Em có biết vì anh không muốn nói cho em biết không."

Thu Du lắc đầu, ý thức được anh không nhìn thấy, cô muốn nói chuyện, thì Trần Trắc Bách lại giống như nhìn thấy động tác của cô, tiếp tục nói:

"Xuất thân của anh quá kém."

"Nhưng mà..."

Trần Trắc Bách bình tĩnh nói: "Anh không cảm thấy xấu hổ vì xuất thân của mình, trong muôn vàn lựa chọn, rõ ràng không có lý do gì để em lựa chọn anh. Em có rất nhiều lựa chọn tốt hơn vào thời điểm đó. Nhưng hiện tại, Du Du, em phải thừa nhận với anh rằng, hiện tại chỉ có anh là lựa chọn tốt mà em có thể chọn. ”

Đây là lần đầu tiên Trần Trắc Bách gọi tên cô một cách thân mật như vậy, trước đây anh cũng như những người khác gọi cô là "Tiểu Thu" hay "Tiểu Du", chứ chưa về gọi tên thân mật như lần này.

Anh dùng âm sắc lạnh lùng nói ra những lời ấy, làm tim cô đập thình thịch không thôi.

"Anh sống ở núi rác từ khi còn nhỏ. Nơi đó vốn là một trạm phế liệu, sau đó bởi vì chất đống quá nhiều rác rưởi, biến thành núi rác vĩnh viễn cũng không cách nào dọn dẹp. ”

Trần Trắc Bách lau sống lưng cô xong, bắt đầu lau bàn chân cô: "Mỗi khi nhớ đến, anh của khi ấy phải chuyển từ đống rác này sang đống rác khác. Bởi vì sau khi chất thải lên men, sẽ có khí sinh học dễ cháy và nổ. Nên anh học cách chạy, nhiệm vụ duy nhất mỗi ngày là kiểm tra các mối nguy hiểm cháy gần đó. ”

"Vài năm sau, dưới sự hướng dẫn có chủ ý của truyền thông, không ít người đã đến núi rác để "săn vàng". Họ đã viết những dụ dỗ đến từ các phương tiện truyền thông, nghĩ rằng các chip silicon được làm từ những năm 1920. Trong thời gian đó, anh buộc phải học cách sử dụng súng. ”

Anh hời hợt nói, Thu Du lại không thể bỏ qua chi tiếc ác ý ẩn giấu trong đó.

Kể từ khi có ý thức ... Sau đó học đi bộ... Sau một vài năm...

Anh học cách sử dụng súng khi nào?

Dù sao chắc chắn cũng không quá bảy tuổi.

Thu Du nhịn không được nhớ lại mình lúc bảy tuổi đang làm gì.

Cô đi du ngoạn xung quanh, cưỡi ngựa, tham quan trung tâm nuôi dưỡng công nghệ sinh học, vuốt ve những con thú quý hiếm mà người bình thường cả đời cũng không thể nhìn thấy, học chơi đàn, nghe nhạc, tiếp nhận sự hướng dẫn của các bậc thầy chuyên nghiệp.

Cha mẹ khuyến khích cô học cách đầu tư, ngay cả khi cô không biết gì về thị trường, và khuyến khích cô mua cổ phiếu thông qua trực giác và phán đoán của riêng mình.

Vào ngày cô bảy tuổi, cha mẹ cô đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho cô. 

Khi đó cô, rõ ràng tuổi rất nhỏ, lại bởi vì vóc dáng cao gầy, dinh dưỡng sung túc, hơn nữa gien ưu việt, mặc lễ phục được tỉ mỉ cắt may, xa xa nhìn qua rất giống một thiếu nữ không khác lắm.

Các vị khách đều cảm thán về sự trưởng thành sớm của cô.

Trần Trắc Bách khi đó ở đâu?

Thu Du nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trần Trắc Bách nói: "Sau đó, người công nghệ sinh học tìm được anh."

"Làm sao tìm được?"

Trần Trắc Bách thản nhiên nói: "Mẹ anh tin tưởng kiến thức thay đổi vận mệnh, cũng tin tưởng những người nổi tiếng nhiệt tình tài trợ cho trẻ em nghèo thông minh đến trường. Vì vậy, mỗi ngày anh được khuyến khích điền vào tờ báo cuối cùng của các vấn đề trí tuệ, và sau đó gửi đến tòa soạn. ”

May mắn thay, anh đã trả lời đúng các chủ đề của viện công nghệ sinh học.

Mẹ nghe nói anh được công ty lựa chọn, muốn bồi dưỡng trọng điểm, còn có thể cho cô một khoản tiền bồi thường, lập tức đoạt tiền, dùng sức đẩy anh vào tay người trong công ty.

Anh không đổ lỗi cho mẹ anh.

Cả đời bà ấy sống trong ngọn núi đầy khí sinh học, nguy cơ khắp nơi sự đói khổ kéo dài như vô tận, không nhìn thấy sự hiểm ác của công ty cũng là bình thường.

Trần Trắc Bách giấu đi quá trình biến đổi gen với Thu Du, chỉ nói mình đã tiến hành học tập khép kín bảy năm.

Cuối cùng, anh đã nổi bật so với hơn 1.000 ứng cử viên và trở thành một nhà tài trợ quan trọng cho công nghệ sinh học.

Cuối cùng anh cũng có thể đến thăm mẹ mình.

Tuy nhiên, khi anh đến ngọn đồi rác kia, anh được thông báo rằng mẹ anh đã chết vì bệnh tật.

Hóa ra, bà ấ không chi tiêu "tiền bồi thường" đó.

Còn chưa về đến nhà, đã bị côn đồ cướp đi.

Người kia bắn một phát vào lưng bà.

Mặc dù không phải là một vết thương chết người, nó gần như tương đương với án tử hình trong một môi trường bẩn thỉu này. 

Bà đã cố gắng gọi cho những người công nghệ sinh học và yêu cầu điều trị, nhưng thấy rằng số điện thoại đã biến thành một khoảng trống.

Bà ấy không biết phải làm gì. Sự khác biệt giai cấp quá lớn khiến bà ấy không cách nào kêu được lời cầu cứu.

Cuối cùng, mẹ anh chết vì nhiễm trùng dưới chân núi rác.

Năm năm trước, có một trận hỏa hoạn bất ngờ, đốt xác mẹ anh hóa thành tro bụi, không còn mảnh xương.

Sau khi nghe về quá khứ của anh, Thu Du không biết nói gì. 

Cô chỉ có thể nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay anh.

Trong bóng tối, cô cảm thấy Trần Trắc Bách không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô.

Trong khi đó, rèm cửa mỏng chiếu sáng đèn neon màu xanh lá cây, xanh dương và tím.

Toàn bộ phòng ngủ trở nên vắng vẻ hơn.

"Du Du, anh không phải là một người tự coi thường chính mình." Trần Trắc Bách chậm rãi nói, "Cho dù không có bảy năm "học tập khép kín", anh cũng có tự tin nghiên cứu ra thuốc ngăn chặn thần kinh. Điều duy nhất có thể làm cho anh cảm thấy tự ti, chỉ có em. ”

Tuy nói như vậy, ánh mắt của anh lại từ trên cao nhìn xuống, mang theo dục vọng khó có thể khống chế mà nguy hiểm.

Dường như ngay cả khi anh cảm thấy tự ti với cô, anh cũng có thể dễ dàng chi phối cô.

"Anh cũng không tốt như em nghĩ." Thanh âm của anh bình tĩnh đến dọa người, không biết có phải âm sắc quá mức từ tính hay không, mơ hồ mang theo vài phần tiếng kim loại ong ong điên cuồng, "Bộ mặt thật của anh so với tưởng tượng của nem còn khiến người ta buồn cười hơn nhiều. Nhưng đôi khi, anh muốn em nhìn thấy, nhưng thật khó khăn để em không ghê tởm những gì anh làm với em, điều đó khiến anh sụp đổ. ”

Trong phòng ngủ, là một mảnh tối đen.

Vì thế, Thu Du cũng không biết, bốn phương tám hướng đều dính đầy chất nhầy đang điên cuồng nhúc nhích, tăng sinh, bành trướng, trong nháy mắt bò đầy toàn bộ phòng ngủ.

Giống như nhện sói làm tổ, trong huyệt động bôi lên từng tầng từng lớp tơ. Chỉ cần cô biểu hiện ra nửa phần kháng cự, hoặc là muốn trốn, những vật chất dính kia sẽ hóa thành một tấm lưới lớn dày đặc, từ trên xuống dưới đem cô giam cầm vững vàng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play