Thu Du
ngừng lại động tác, cô không ngờ Trần Trắc Bách lại trực tiếp cự tuyệt mình.
Trong
phút chốc, quan hệ giữa bọn họ lại rơi vào khoảng thời gian trước. Lời tỏ tình
ngày hôm qua, sự thân mật mới sáng nay, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Cô
chưa bao giờ được đến gần anh.
Anh
không bao giờ cho phép cô đến gần, dù chỉ một chút.
Thu Du
trầm mặc.
Cô chỉ
có thể nói thẳng và bằng lòng ở bên anh, khi anh nguyện ý chấp nhận cho phép cô
đến bên anh, kết quả anh lại từ chối, cô không biết nên làm gì.
Tuy
nhiên, ngay cả khi anh sẵn sàng nói với cô mọi thứ về quá khứ, cô cũng không muốn
nghe điều đó.
Thu Du
lấy máy tính bảng ra, rầu rĩ lướt video ngắn.
Xem
hai video ngắn, nghĩ rằng anh không bao giờ xem những cái này, cũng không
"nghiện" những điều này, cô có một chút khó chịu để tắt các ứng dụng.
Lúc
này, Thu Du nhận được tin nhắn từ cấp trên, nói với cô rằng thời gian quay phim
đã được bắt đầu, ngày mai bắt đầu phỏng vấn nhà khoa học đầu tiên.
Thu
Du: [Ai? 】
Cấp
trên: [Lư Chư Hạo.] 】
Xe đến
nhà của bọ họ.
Thu Du
đóng máy tính bảng lại, vừa muốn cửa xe, suy nghĩ một chút, vẫn còn chút tức giận.
Cô
quay đầu lại, trợn mắt nhìn Trần Trắc Bách: "Chỉ có anh có bí mật đúng
không!"
Trần
Trắc Bách ngừng một chút, quay đầu nhìn cô.
Thu Du
lớn mật nói: “Em cũng có bí mật. Nhưng em sẽ không nói gì cho đến khi anh thẳng
thắn với em. ”
Cô thực
sự không có bí mật, chỉ là chưa nói với anh câu "Em yêu anh” .
Thu Du
đều đã nghĩ kỹ, chỉ cần Trần Trắc Bách xin lỗi cô, đem chuyện quá khứ nói thật,
cô liền tha thứ cho anh, sau đó chính thức nói câu "Em yêu anh".
Trần
Trắc Bách lại lạnh giọng nói: "Tùy em.”
Thu Du
sửng sốt, lập tức lửa giận càng tăng thêm.
Cô đối
với Trần Trắc Bách rất thất vọng, muốn mắng anh một phen, lại nghĩ không ra từ
ngữ để mắng, cô muốn chỉ ra sai lầm của anh, nhưng không muốn làm tổn thương
nhân phẩm tôn nghiêm của anh.
Cuối
cùng, lời mắng chửi của cô không nghĩ ra, ngược lại bị từ ngữ của mình tức giận
đến ngực không ngừng phập phồng.
Thu Du
giống như một con mèo chọc giận, tức giận đóng cửa rời đi.
Về đến
nhà, cô nhốt mình trong thư phòng, chuyên tâm viết kịch bản phỏng vấn, không để
ý tới Trần Trắc Bách nữa
Tất cả
mọi thứ trở dường như quay lại trước đây, khi ấy bọn họ đã không thành thật với
nhau.
Cô buồn
bực nghiên cứu, viết bản thảo phỏng vấn. Trần Trắc Bách thì ngồi trong phòng
khách, hướng dẫn thí nghiệm của nghiên cứu viên từ xa.
Hiệu ứng
cách âm của ngôi nhà quá tốt, một khi đóng cửa, nó hoàn toàn ngăn cách sự động
tĩnh của nhau.
Thu Du
viết bản thảo đến phiền lòng.
Điều
làm cô phiền muộn nhất là kẻ rình mò vẫn đang nhìn cô .
Ánh mắt
lạnh như băng, ý tứ không rõ ràng, dừng lâu trên người cô.
Vợ chồng
cãi nhau thì có cái gì tốt chứ?
Thu Du
dừng một chút, cầm máy tính bảng, xây dựng một tài liệu trống mới, dùng bút điện
tử viết:
Tôi biết
anh đang nhìn tôi.
Cô suy
nghĩ một chút, lại viết:
Có lẽ
anh nghĩ bản thân anh đang ẩn giấu tốt, nhưng có một số thói quen không thể
thay đổi.
Thu Du
cũng không biết người nhìn trộm là ai, đối với thân phận "hắn" cũng
không có đầu mối, viết như vậy là muốn đem ‘’hắn’’ nói ra, cũng không phải thật
sự phát hiện ra một số thói quen của "hắn".
Sau
khi viết xong, cô đọc một lần trong im lặng, lại cảm thấy mình rất nhàm chán, mặt
không chút thay đổi làm viết tài liệu, tiếp tục chuẩn bị phỏng vấn ngày mai.
Tuy
nhiên, ngay sau đó, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn văn bản lạ.
Không
giống như tin nhắn văn bản quấy rối, tin nhắn văn bản này là không rõ.
Người
gửi không rõ, địa chỉ không rõ, ngay cả nhà điều hành cũng không biết
Như vô
tình xuất hiện trong chip của cô vậy.
[Không
rõ]: Thói quen nào?
Thu Du
nhìn chằm chằm tin nhắn này, hơi thở đột nhiên dồn dập vài phần.
Theo
lý thuyết, cô hẳn là lập tức nói cho Trần Trắc Bách biết, bảo anh giúp định vị
thân phận và địa chỉ của kẻ rình mò này, nhưng lại nghĩ đến những lời nói hỗn
loạn mà anh nói ——
"Anh
không cần em hỗ trợ nói chuyện."
"Không
có gì để nói."
"Anh
không thích em nhắc tới quá khứ."
"Tùy
em."
......
Trong
một ngày, anh lạnh lùng từ chối cô bốn lần.
Nghĩ tới
đây, Thu Du căng mặt bỏ đi ý niệm nói cho anh biết.
Thu
Du: Trong lòng anh biết rõ.
[Không
rõ]: Em đang cố gắng ngụy biện.
Thu Du
đối xử với người nhìn trộm không hề kiên nhẫn với Trần Trắc Bách, trợn trắng mắt,
vừa viết bản thảo vừa lừa gạt "hắn": "Bộ anh biết tôi nghĩ gì à?
Hay tất
cả đều là do anh nghĩ thế.”
Lần
này, người theo dõi dừng lại vài giây, mới trả lời:
Em
không vui vì chồng em không nói với bí mật của anh ta cho em sao?
Thu
Du: Liên quan gì với anh.
[Không
rõ]: Em không nghĩ tới, lý do anh ta không nói với em ư?
Thu Du
ngẩn ra.
Cùng một
lúc, trong phòng khách.
Trần
Trắc Bách ngồi trên sô pha, trong mắt sau tròng kính lóe ra ánh bạc sáng.
Chiếu
lên mắt của anh, chính là lịch sử trò chuyện của [không rõ] cùng Thu Du.
Sau
khi từ chôi Thu Du, chọc cô tức giận, anh lại lấy thân phận kẻ rình mò đi thăm
dò thái độ của cô.
Loại
hành vi này, ngay cả chính anh cũng cảm thấy vô lý đến kì cục.
Tuy
nhiên, anh như kẻ điên muốn tìm ra chân lý.
Gần
như là ma xui quỷ khiến gửi cho cô một tin nhắn.
Trần
Trắc Bách lấy ra hộp thuốc lá, tay cầm một điếu thuốc, đi đến ban công, bật
châm lửa.
Bên
ngoài ban công, tất cả các loại đèn neon sáng dần dần.
Ánh
đèn neon lúc đỏ lúc màu xanh lưu chuyển trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng
không làm tăng thêm nửa phần ấm áp cho khuôn mặt của anh, ngược lại hiện ra một
loại cảm giác cổ quái.
Tựa hồ
lưu chuyển trên mặt anh, cũng không phải là đèn neon lóe ra ánh sáng.
Đó là
sự hỗn loạn, hoang tưởng và mâu thuẫn của anh.
Lúc
này, Thu Du trả lời: Ý anh là sao?
Trần
Trắc Bách hờ hững thở ra một hơi.
Có
nghĩa là, anh cũng giống như “hắn”, có những suy nghĩ không thể chấp nhận được
đối với cô.
Trong
thư phòng, Thu Du bất thình liêu đứng dậy.
Sau
khi cô đứng dậy, cô phát hiện ra rằng cô đã phản ứng quá mức, hạ ý tò mò xuống
rồi ngồi, hỏi lại: Ý anh là sao?
Cô cảm
thấy kẻ rình mò rất buồn cười, suy nghĩ của "hắn" không thể người
bình thường có thể lý giải nổi.
Vì sao
Trần Trắc Bách lại không thể bắt được “hắn?
Chẳng
lẽ Trần Trắc Bách cũng muốn giống như kẻ rình mò, chăm chăm nhìn cô, cho nên
anh mới không muốn cô biết chuyện quá khứ của mình?
Những
kẻ rình mò đã không trả lời cô một lần nữa.
Tuy
nhiên, cô vẫn có thể cảm thấy "hắn" trong tầm nhìn.
"Hắn"
không muốn giao tiếp với cô nữa, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô.
Thu Du
cố tình muốn chọc giận "hắn", để "hắn" tiết lộ thêm thông
tin...
“Đừng
sử dụng suy nghĩ xấu hổ của anh để gắn mác cho chồng tôi. Tôi biết anh ấy rất
rõ. Anh ấy là người duy nhất tôi từng gặp để đạt vượt giai cấp bằng sức mạnh,
trí tuê và nỗ lực của riêng mình. Toàn bộ quá trình, không có mượn lực lượng của
bất luận ai nào, tất cả đều dựa vào chính anh. Kể từ khi chip sinh hóa được
phát minh, di chứng đã làm khó bao nhiêu người? Anh ấy lại chỉ dùng hai năm, liền
nghiên cứu ra thuốc ngăn chặn thần kinh.”
Tôi
chưa bao giờ nghi ngờ tài năng mà anh nỗ lực phấn đấu để đạt được.
Sau
khi gửi đi, cô bổ sung thêm một câu.
Anh
không có tư cách so sánh với anh ấy.
Vốn tưởng
rằng rất nhanh có thể nhận được hồi âm của kẻ rình mò, ai ngờ, cho đến khi cô
viết xong bản thảo, tắm rửa xong, nằm trên giường, cũng không thể nhận được tin
nhắn của kẻ rình mò.
Thu Du
có chút buồn bực.
Cô còn
tưởng rằng, câu nói của người nhìn trộm "Anh ấy có thể giống như tôi, mang
một dục vọng đáng khinh để nhìn em", là muốn bôi nhọ hình tượng của Trần
Trắc Bách trong lòng cô, vì thế cố ý khen Trần Trắc Bách quá trời quá đất.
Nào biết
khi nhắn xong ra, rồi tin nhắn như đá chìm biển rộng vậy.
Càng
làm cho cô bực bội chính là, đã đến tối, Trần Trắc Bách còn chưa tìm cô giảng
hòa
Thu Du
tức giận đắp chăn lên, muốn chờ Trần Trắc Bách tới rồi lại tìm anh tính sổ,
nhưng cô quá mệt mỏi, chờ đợi, liền ngủ thiếp đi.
Nửa
đêm, cô bị Trần Trắc Bách hôn tỉnh.
Cô có
chút mờ mịt mở mắt ra, trong ánh sáng mê man, chỉ có thể nhìn thấy một đường
nét mơ hồ, giống như sống lưng kẻ săn mồi dưới bóng đêm.
Anh một
tay giữ chặt hai tay cô, giơ đầu lên ấn lên gối, tay kia nắm cằm cô, cùng môi
lưỡi cô quấn quýt.
Đầu óc
Thu Du choáng lên, mơ mơ màng màng hôn lại anh, hơn mười giây sau, bỗng nhiên
phản ứng lại, quay đầu: "Em vẫn còn tức giận!"
"Anh
biết." Trần Trắc Bách nói, "Xin lỗi. ”
Trong
bóng tối, cô nhìn thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng yết hầu lên xuống, từ hàm đến cổ,
tạo thành một đường cong lạnh lùng và gợi cảm.
Cô
không tự chủ được muốn hôn lên, lập tức hít sâu một hơi, liều mạng kiềm chế cảm
giác xúc động này: "Anh không muốn em biết sao?”
"Em
không hiểu, tại sao anh không sẵn sàng cho em biết quá khứ của anh ... Em không
xứng đáng với sự tin tưởng của anh sao? ”
"Có
thể," Trần Trắc Bách bình tĩnh nói, "Giống như “hắn” nói, anh có suy
nghĩ không đứng đắn với em. ”
"Anh
đừng nghe 'hắn' nói bậy." Thu Du không cao hứng đáp, ngay sau đó tức giận,
"Anh nhìn trộm tin nhắn của em! ”
Vừa dứt
lời, cô cảm thấy luồng khí lạnh như băng lướt qua bên cổ, đầu Trần Trắc Bách
hơi rũ xuống, kề sát vào cổ cô.
Thu Du
không hiểu sao khẩn trương, đưa tay bắt lấy chân tóc ngắn mà cứng của anh.
Sống
mũi cao ngất của anh cọ qua da bên cổ cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Mỗi một
lần ngửi ngửi, đều sẽ phun ra hơi thở càng thêm lạnh như băng.
Trái
tim Thu Du đập thình thịch không ngừng.
Cô rơi
vào bế tắc ngắn ngủi như con mồi bị một kẻ săn mồi ngửi thấy mùi. Không biết đã
qua bao lâu, Trần Trắc Bách há miệng, cắn cổ cô một cái, lực đạo rất nhẹ.
Mơ hồ
có răng nanh xẹt qua da bên cổ cô.
Cả người
Thu Du tê dại, giống như có dòng điện vi diệu lướt qua lưng.
Ngoài
miệng lại cãi nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Trắc
Bách giơ tay tháo kính ra, đặt sang một bên, sau đó giữ chặt cổ tay cô.
Trong
phòng ngủ tối tăm, chỉ có thể nghe thấy tiếng động gần như im lặng của điều hòa
không khí trung tâm, cùng với quảng cáo ba chiều ngoài cửa sổ xa xôi và mông
lung.
Hoàn cảnh
như vậy không tính là tĩnh mịch, Thu Du lại cảm thấy, âm thanh như kim loại bị
tháo ra, ầm ầm nổ vang bên tai cô.
Nhưng
cho dù đến đêm khuya, Thu Du cũng không biết suy nghĩ của Trần Trắc Bách như thế
nào, cũng không thể cảm nhận được.
Cô cảm
thấy suy nghĩ của mình thậm chí còn khó chịu hơn.
Trần
Trắc Bách rất ít khi lên tiếng, hơn nữa hô hấp và nhịp tim quá mức bình tĩnh,
toàn bộ quá trình tựa như thờ ơ.
Thu Du
rất không thích loại cảm giác này, cho dù hô hấp không ổn định, cũng phải dẫn
anh nói chuyện, nếu thanh âm anh phát ra bất ổn giống như cô, cô sẽ cảm thấy cảm
giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời.
Thu Du
cảm thấy mình có chút không bình thường.
Cô rất
thích tính công kích của Trần Trắc Bách.
Tính
công kích của anh càng mạnh, động tác bóp cô càng quyết đoán, lực đạo nuốt chửng
môi lưỡi của cô càng nặng, càng làm cho cô cảm thấy hưng phấn.
Thế giới
giờ đây chỉ còn lại mớ hỗn độn.