Thu Du
không nghĩ tới mình có thể yêu Trần Trắc Bách.
Hoặc
sau khi kết hôn.
Càng
không nghĩ tới, mặt khác của Trần Trắc Bách lại là như vậy...
Thu Du
suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra một câu.
Không
biết xấu hổ.
Có thể
nói, nhóm người có chỉ số IQ cao thường ít cảm giác xấu hổ hơn người bình thường,
bọn họ đã quen với việc không mang theo cảm xúc suy nghĩ vấn đề.
Nhưng
nếu điều này được sử dụng trong cảm xúc, sẽ đặc biệt làm cho mọi người đỏ mặt.
Hôm
qua, sau khi Trần Trắc Bách đón cô về nhà, cô muốn ngủ nên đi tắm.
Sau
khi thổ lộ với anh, trên đường đi, cô đang ở trong trạng thái cực kỳ phấn khích
và xúc động, thỉnh thoảng muốn hôn anh một chút.
Thu Du
cũng không mất đi lý trí, chỉ là đang chờ đèn giao thông, tiến lại gần, hôn lên
má hoặc mu bàn tay của anh.
Trần
Trắc Bách thần sắc rất nhạt, không để ý tới cô, tốc độ lái xe so với bình thường
nhanh hơn không ít.
Anh
lái xe luôn êm hơn lái xe tự động, cũng rất ít khi vượt xe hay đua xe. Lúc này
tốc độ tuy không cao, nhưng cũng mơ hồ đến gần giới hạn tốc độ cao nhất của
thành phố.
Thu Du
có một loại cảm giác thỏa mãn tinh tế.
Cô cảm
thấy mình có hơi biến thái, cư nhiên thích nhìn bộ dáng mất khống chế của Trần
Trắc Bách.
Trở về
nhà, sự phấn khích của cô cũng trôi qua, ngáp liên tục rồi đi tắm.
Tắm
xong, cô mặc váy ngủ như thường ngày, chải tóc, đi ra ngoài, đang định chui vào
trong chăn, lại bị Trần Trắc Bách nắm chặt cổ tay.
Cô buồn
ngủ đến nỗi không thể mở mắt và thậm chí không biết anh đang vươn tay từ hướng
nào.
Giống
như kẻ săn mồ chờ sẵn trong bóng tối, im lặng chờ cô đến gần, đột nhiên ra tay,
một kích trúng đích.
Anh
túm lấy, cô không tự chủ được té ngã trong ngực anh.
"Em
hơi mệt..." Thu Du tự nhiên ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ lạnh như băng của
anh, lẩm bẩm nói.
"Em
ngủ đi." Trần Trắc Bách ôm ngang cô lên, đặt lên giường, tắt đèn ngủ ở đầu
giường, lẳng lặng nhìn cô trong bóng đêm.
Vì cô
cực kỳ mệt mỏi, anh chăm sóc cô chu đáo, anh không hôn cô, cũng không có hành
vi thân mật nào khác, chỉ là không nhúc nhích nhìn cô.
Ánh mắt
giống như đầu bút ướt đẫm, chậm rãi miêu tả sự tồn tại của cô.
Nếu
lúc này, Thu Du mở mắt ra, sẽ phát hiện "ánh mắt kép" mà cô cho là ảo
giác.
Trong
hoàn cảnh tối tăm, Trần Trắc Bách như biến thành kẻ rình mò, lại như là kẻ rình
mò đang biến thành Trần Trắc Bách.
Họ thù
địch với nhau, ghét nhau, nhưng họ không thể không đạt được sự đồng thuận, trở
thành kẻ đồng lõa và dối trá.
Ngay từ
đầu Thu Du ngủ rất sâu, cái gì cũng không nhận ra, sau khi giấc ngủ trôi qua,
liền mơ hồ cảm thấy ánh mắt nhìn trộm cực kỳ càn rỡ.
Cô
sinh ra một loại cảm giác áp lực giống như bị bóng đè, lòng bàn tay mồ hôi đầm
đìa, cảm thấy mình đang bị ánh mắt kia nuốt chửng.
Trong
lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhịn không được khó chịu vươn một tay ra: "Trần Trắc
Bách..."
Trong
nháy mắt vươn tay, kỳ thật cô có chút lo sợ, sợ anh giống như trước kia không hề
đáp lại.
Nhưng
ngay sau đó, bàn tay của cô đã được nắm chặt bởi một bàn tay lạnh lẽo.
Tay Trần
Trắc Bách.
Anh
không chỉ nắm tay cô, mà còn khẽ hôn lên lòng bàn tay cô: "Anh ở
đây."
Thu Du
miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện anh còn ngồi ở bên giường, mơ mơ màng màng phát
ra tiếng làm nũng: "Anh không ngủ sao?
Trần
Trắc Bách rũ mắt nhìn cô.
Chỉ có
thể nói, cô là thiên tài xử lý quan hệ thân mật, một khi tiến vào quan hệ thân
mật, chính là sân nhà của cô. Ngược lại trạng thái nửa vời không quen của anh,
lại khiến cô cảm thấy bất an, không biết phải như nào, cuối cùng rơi vào tình
huống tiến thoái lưỡng nan.
"Lát
nữa anh sẽ ngủ."
Thu Du
khép mắt lại, lăn sang bên cạnh, chia sẻ chăn ấm cho anh: "Em muốn anh ngủ
ngay bây giờ."
Trần
Trắc Bách dùng ngón tay chải tóc cô, sờ đến mồ hôi ẩm ướt: "Nóng
không?"
Thu Du
lắc đầu: "Em cảm thấy... Người đàn ông đó vẫn đang nhìn em.” Thật ra cô ấy
không sợ lắm, nhưng vì dụ dỗ Trần Trắc Bách nằm xuống, cố ý run rẩy nói,
"Em có chút sợ hãi. Ngủ với em được không, em muốn anh ôm. ”
Trần
Trắc Bách không nói gì.
Một
lúc lâu sau, anh lên tiếng: "Chờ anh một chút."
Anh đứng
dậy và đi tắm.
Thu Du
cũng không còn buồn ngủ, bật đèn đầu giường lên, vừa chơi máy tính bảng, vừa chờ
anh.
Hơn mười
phút sau, Trần Trắc Bách từ trong phòng tắm đi ra, liếc cô một cái: "Em cầm
gần như vậy, không bằng dùng chip, ít nhất không làm tổn thương mắt."
Thu Du
lướt mấy đoạn video ngắn, cả người đều tinh thần, nghe thấy giọng nói của anh
liền lập tức nở nụ cười: "Mau ngủ với em đi!"
Mái
tóc bởi vì vừa mới bị sấy khô, hiện ra một loại cảm giác bồng bềnh khác với
ngày thường, làm cho khuôn mặt anh lộ ra chút mệt mỏi.
Anh
nhìn chằm chằm vào cô một lúc, đi qua và tắt đèn cạnh giường ngủ.
Phòng
ngủ lại chìm trong bóng tối.
Thu Du
nghiêng đầu, có thể là ảo giác của cô, nhưng cô luôn cảm thấy từ sau khi thẳng
thắn tâm ý với nhau, anh càng ngày càng có khuynh hướng nhìn cô trong bóng đêm.
Giống
như nhờ vào hoàn cảnh tối tăm, càng thuận tiện cho anh không kiêng nể gì mà
đánh giá cô.
Không
kịp suy nghĩ nhiều, môi cô bị Trần Trắc Bách chặn lại.
Anh ngậm
môi cô, chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô, môi lưỡi dây dưa đồng thời, nhắm mắt lại,
tựa hồ tính toán cứ như vậy ngủ trôi đi.
Thu Du
nhịn không được đẩy anh một cái.
Cô
không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng cô có thể cảm thấy anh đang mở mắt.
Đôi mắt
lạnh lùng hẹp dài của anh, cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt.
"Như
thế nào."
Nhân
tính quả là thứ ký quái, rõ ràng chuyện thân mật nhất đều đã làm, nhưng vẫn sẽ
bởi vì môi dán môi mà cảm thấy rung động đến tận tâm can.
“......
Em không muốn ngủ cả đêm như thế này đâu. ”
"Anh
không nói, "
Anh
đưa tay giữ chặt gáy cô, hơi ấn đầu cô xuống, cúi xuống bên tai cô, nói với một
giọng nói bình tĩnh có chút quái dị: "Anh phải có thứ gì đó đặt trong miệng,
nếu không anh sẽ cắn em mất."
Thu Du
tỉnh táo hẳn, cô che miệng anh lại, thẹn thùng nói: "Ngủ đi, anh!"
Trần
Trắc Bách cười khẽ một chút, hô hấp tinh tế phất qua lòng bàn tay cô.
Anh dường
như ngứa răng thật, hô hấp lạnh lẽo trước nay chưa từng có, khơi dậy một thân nổi
da gà của cô. Nhưng, anh cũng không có động tác gì quá đáng, sau khi ôm cô vào
trong ngực, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say.
Thu Du
nằm trong lòng anh, một bên là chăn ấm áp, một bên là thân thể nam tính lạnh
như băng. Rõ ràng là đêm hè nóng nức, nhưng cơ thể cô lại giống như chui vào
chăn ấm áp của những ngày tuyết rơi, ngủ dưới hiên nhà sạch sẽ ấm áp.
Sau
khi cô ngủ, Trần Trắc Bách đột nhiên mở mắt ra.
Thần sắc
của anh không có bất kỳ biến hóa gì, bàn tay vẫn nắm lấy gáy Thu Du, đầu lưỡi
nhẹ nhàng chống răng nanh.
Nó thực
sự rất ngứa.
Trong
bóng tối đen kịt, anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thu Du, ánh mắt lạnh lùng
dần dần trở nên sung huyết, nóng bỏng, trên trán nổi lên gân xanh đen.
Trên
môi dường như còn hiện lên răng nanh sắc bén.
Muốn cắn
xuống.
Đánh dấu
cô ấy, để mọi người biết rằng cô là của anh.
Để từ
nay về sau, trên người chỉ có mùi vị của anh, chỉ có thể bị anh ngửi được, duy
nhất chỉ có mình anh bảo vệ cô.
Trong
đêm tối, dục vọng khống chế giống như cỏ dại phát triển điên cuồng.
Có lẽ
vì buổi tối bị giật mình tỉnh dậy, ngày hôm sau, Thu Du thế nào cũng không tỉnh
lại được.
Trần
Trắc Bách gọi cô hai lần, cô đều làm nũng lừa gạt qua. Năm phút sau, cô cảm thấy
mình được ai đó bế lên.
Trần
Trắc Bách không nói gì.
Vẻ mặt
anh rất bình tĩnh, rửa mặt cho cô cũng rất tự nhiên, sau đó, dùng ngón tay cạy
môi và răng cô ra, chuẩn bị đánh răng cho cô.
Nghe
thấy tiếng ù ù của bàn chải đánh răng điện, Thu Du rốt cục tỉnh táo lại, mạnh mẽ
đứng dậy, muốn đoạt bàn chải đánh răng.
Trần
Trắc Bách lại không đưa cho cô.
Anh thản
nhiên nói: "Em ngủ tiếp đi."
Nói
xong, anh mặt đối mặt bóp má cô lại, bắt đầu đánh răng cho cô.
“......”
Làm thế
này thì sao mà ngủ được.
Thu Du
chưa từng nghĩ tới, đánh răng cũng có thể làm cho da đầu cô căng thẳng.
Trần
Trắc Bách rũ mắt xuống, giống như nha sĩ bình tĩnh mà chuyên nghiệp, cẩn thận
và chính xác làm vệ sinh miệng cho cô.
Nhưng
mà, trong động tác của anh lại ẩn chứa một tia ác ý nói không nên lời —— cho đến
khi bọt kem đánh răng sắp tràn ra khỏi miệng cô, mới buông cằm cô ra, nhìn cô
nôn vào thùng rác bên cạnh.
Kể từ
khi cô thức dậy, tầm nhìn của anh đã không bao giờ rời khỏi cô.
Giờ
phút này cũng vậy.
Ngực
Thu Du tê dại, luôn cảm thấy bên môi có bao nhiêu nước bọt, đều bị anh nhìn thấy
rõ ràng.
Đánh
răng xong, Thu Du đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô hít
sâu một hơi, dùng bàn tay lạnh của mình áp lên gò má nóng bỏng, trong đầu chỉ toàn
là tình huống vừa rồi súc miệng —— Trần Trắc Bách một tay cầm ly nước, tay kia
giữ chặt hai má cô, một bên đút cho cô uống nước, một bên lạnh lùng ra lệnh cho
cô "nôn".
Thu Du
hiện tại cả người cực kỳ mâu thuẫn.
Cô
không biết mình hiện tại mình có nên lên giường đánh một giấc nữa không.
......
Nhưng Trần Trắc Bách đánh răng có chút kích thích quá.
Mấy chục
giây trôi qua, trái tim cô vẫn còn đập thình thịch.
Cô nằm
trên giường, đầu óc trống rỗng, lát sau cô đi đến phòng thay quần áo thì thấy
cánh tay Trần Trắc Bách đang cầm quần áo cô —— từ áo khoác đến nội y, đi vào.
Anh nắm
chặt bàn chân cô duỗi ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống nói:
"Anh
giúp em mặc."
Thu Du
cảm thấy, anh thật sự muốn đem “ba năm thiếu sót” bổ sung cho cô, hoặc là khi
còn bé không được chơi búp bê nên anh muốn từ trên người cô tìm cảm giác hồi
bé.
Cô
nghĩ lại, nhịn không được cười ra tiếng, giang hai tay ra, cười hì hì nói:
"Được, anh đến đây."
Trần
Trắc Bách nhìn cô chằm chằm vài giây.
Cô
hoàn toàn không nhận ra dục vọng khống chế nguy hiểm bành trướng của anh, vẫn đối
mặt với anh với một khuôn mặt tươi cười ngây thơ.
Nhưng
việc bao trọn cuộc sống hàng ngày của cô là hoàn toàn không đủ.
Muốn đặt
cô ấy dưới mí mắt của anh.
Muốn
lúc nào cô cũng nằm trong vòng tay anh.
Tốt nhất
là giữ chặt gáy cô, sau đó từ từ tiến vào.
Ham muốn
bảo vệ, ham muốn kiểm soát và ham muốn độc quyền vẫn còn đang bành trướng một
cách khủng bố.
Cho dù
là Trần Trắc Bách, cũng không cách nào dự đoán những dục niệm này rồi sẽ bành
trướng đến mức nào.
Anh dường
như biến thành một thùng chứa sâu không lường được, khó lấp đầy, chỉ có đem cô
nhét vào, khóa ở bên trong, mới có lấp đầy được cảm giác bệnh hoạn ấy.
Trần
Trắc Bách điều chỉnh nhiệt độ phòng ngủ lên một chút, anh đi qua, giúp cô mặc
quần áo.
Thu Du
đưa lưng về phía anh, không hề phòng bị mà cởi váy ngủ ra.
Xương
bả vai của cô rất mỏng, giống như đôi cánh của thiên nga khéo léo và mềm mại.
Khi
anh đưa tay ra, mặc quần áo cho cô, cô run rẩy, giống như một con thiên nga bị
bắt.
Trong
nháy mắt, anh dường như có thể cắn vào cánh thiên nga, một tay giữ chặt tay cô,
cực kỳ nhanh chóng cắn vào cổ họng cô.
Những
suy nghĩ này chỉ dừng lại trong đầu anh trong một giây.
Một
giây sau, anh mặc áo khoác của mình với một cái gì đó bình thường.
Sau đó
là quần, vớ, giày dép.
Anh nửa
quỳ gối trước người cô, ngoại trừ động tác đang cầm mắt cá chân cô, không nhìn
ra được chút nào dục vọng khống chế đã bành trướng đến một trình độ đáng sợ.
Thu Du
chỉ cảm thấy mới mẻ, cười hỏi: "Anh không muốn cho em ăn sáng sao?"
Ánh mắt
sau tròng kính Trần Trắc Bách liếc cô một cái, bình tĩnh nói: "Anh định
làm như vậy."
“......
Anh chỉ đùa thôi. ”
Để
không trở thành một con búp bê chỉ biết ăn, Thu Du tuyên bố rằng cô sẽ đến muộn
và yêu cầu ăn sáng trên xe buýt.
Trần
Trắc Bách không có dị nghị.
Trước
đó, tài xế trong nhà đưa cô đến công ty đột nhiên biến thành Trần Trắc Bách,
Thu Du cảm thấy cực kỳ mới lạ, ngày hôm qua sự hưng phấn tựa hồ đã trở lại.