"Gần
đây, cô luôn cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, dù có ở bất kì
đâu, làm gì cũng sẽ cảm giác kì lạ như vậy?"
Thu Du
gật đầu.
Bác sĩ
tâm lý ôn hòa, dịu dàng hỏi cô: "Tôi có thể hỏi một vài câu hỏi tế nhị là
liên quan đến cuộc sống của cô không, không biết tôi có thể hỏi được không, cô
Thu??"
Thu
Du: "Dạ được ạ !".
"Hiện
tại cô đang làm công việc gì ?’’
"Công
việc hiện tại của em là phóng viên ạ’’.
"Vậy
chồng cô có công việc như thế nào?"
Thu
Du: "Anh ấy hiện giờ ưm…là một nhà khoa học, làm trong viện nghiên cứu
công nghệ sinh học’’. Thu Du sửng sốt rồi ngại ngùng, thành thật nói: "Thật
sự mà nói, em cũng không rõ công việc của anh ấy.’’
Bác
sĩ: "Tình cảm của hai người như thế nào?’’.
Thu
Du: "Hai người chúng em hiện tại đều ưu tiên công việc trước, vì trước khi
đến với hôn nhân, chúng em đã có sự thỏa thuận rằng, cả hai sẽ tôn trọng lẫn
nhau, coi nhau như bạn bè, tình cảm chỉ là thứ không cần thiết."
Bác sĩ
tâm lý gật đầu: "Được rồi. Có thể thấy rằng, trước mắt cô chưa phát hiện
ra người theo dõi cũng không nhận được thư quấy rối, may mắn, cuộc sống hiện tại
của cô không bị ảnh hưởng quá nhiều, theo tôi thấy có thể em bị hiệu ứng tâm lý
ánh đèn sân khấu.’’
Bác sĩ
tâm lý: "Cô đã từng nghe qua thuật ngữ của hiệu ứng này chưa?"
Thu
Du: "Dạ chưa ạ. Mấy cái đó là biểu hiện của hiệu ứng sân khấu sao bác
sĩ?’’
Bác
sĩ: "Có vẻ là như vậy. Hầu hết mọi người đều có hiệu ứng tâm lý này, họ
luôn cảm thấy những người khác đang chú ý đến mọi hành động của mình, phóng đại
sự ảnh hưởng quá mức vấn đề của chính mình. Nhưng trên thực tế, kể cả những người
nổi tiếng, mọi người cũng không quá mức để tâm đến lời nói và hành động của họ
như chúng ta hay nghĩ. Có thể gần đây do quá căng thẳng trong công việc nên cô
đã nảy sinh những biểu hiện như vậy.’’
Thu Du
cảm thấy lời bác sĩ nói rất có lý, gần đây cô thực sự rất mệt mỏi và căng thẳng.
Cô đang theo dõi một vụ án giết người hàng loạt, người chết đầu tiên
là giám đốc điều hành công nghệ sinh học, mỗi một người chết, hung thủ đều công
bố tiến độ trực tiếp trên mạng .Gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu, làm mọi người sợ
hãi không thôi.
Để tìm ra những mối liên hệ giữa những nạn nhân với nhau, cô mỗi ngày
đều ngâm mình đi tìm kiếm các chi tiết liên quan với nhau trong hồ sơ các nạn
nhân. Rất có thể sự căng thẳng này làm cô sinh ra ảo giác.
Đỉnh điểm như ngày hôm qua, các nhà lãnh đạo đã yêu cầu dừng ngay cuộc
phỏng vấn.
Cũng vào ngay thời điểm đó, cô có một cảm giác run rẩy sợ hãi như bản
thân là con mồi tiếp theo mà những kẻ ăn thịt kia đang nhắm đến.
Thu Du sờ đầu, tiếp nhận câu nói của bác sĩ: "Bác sĩ nói đúng,
công việc của em, quả thật dễ dàng đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình.’’
Bác sĩ tâm lý có trình độ rất cao, thái độ từ đầu đến cuối đều rất ôn
hòa bình tĩnh:
"Tôi cũng chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình thôi, nói ra những hiệu ứng
tâm lý có khả năng cao đang ảnh hưởng đến cô. Nhưng trên thực tế, vẫn phải nâng
cao cảnh giác, nếu cô chắc chắn rằng bản thân đã gặp người theo dõi, hãy báo động kịp thời để được giúp đỡ. ”
Thu Du nói lời cảm ơn với bác sĩ tâm lý, đứng dậy rời đi.
Không biết có nên nhắc tới Trần Trắc Bách với bác sĩ tâm lý hay không,
cô đột nhiên nhớ tới quá trình kết hôn của họ.
Ở một mức độ nào đó, Trần Trắc Bách là người thông minh nhất, bình tĩnh
nhất mà cô từng gặp.
Anh lớn lên trong một khu ổ chuột được xây dựng bằng phế liệu, nhựa và
một tấm nền, cha mẹ anh qua đời sớm, nhưng dựa vào trí thông minh vượt bậc của
mình, anh đã thành công vào học đại học, một trong những trường đại học hàng đầu
thế giới, dù chưa hoàn thành chương trình học ở bậc đại học nhưng vì quá xuất sắc
nên được mời làm nhà nghiên cứu đặc biệt cho viện công nghệ sinh học.
Nếu việc này xảy ra ở một người
bình thường, thì cũng chẳng có gì để xảy ra.
Trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, nhưng thông minh đến
mức thực hiện bước nhảy vọt vượt qua giai cấp quyền lực trong cuộc sống, Thu Du
chỉ gặp được một Trần Trắc Bách.
Thu Du gặp gỡ anh, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Vào thời điểm đó, cô đang thực hiện một chương trình với sinh viên trường
về chủ đề là " Liệu có chấp nhận phân phối đối tượng bằng thuật toán trong
tương lai hay không".
Cái gọi là "thuật toán" đề cập đến là thông qua tích hợp dữ
liệu hữu cơ của chủ thể với nhau, sàng lọc tất cả mọi thứ từ gen, khả năng và
nhu cầu tình dục, xu hướng tính dục, nhân cách, gia đình, sở thích hoặc giá trị,
thậm chí cả chất lượng cơ thể, trí óc để có thể đưa ra mức độ phù hợp rất cao
nhất.
Nếu để cho con người ngẫu nhiên tìm kiếm nửa kia, xác suất để tìm đối
tượng hợp với mình hoàn toàn là rất thấp, không thể có được kết quả như thuật
toán đã đề ra.
Thuật toán có thể tiết kiệm được thời gian, chi phí và tạo cuộc hôn
nhân hiệu quả hơn với khả năng ly hôn thấp.
Mỗi lần phỏng vấn xong một bạn sinh viên, bọn họ đều để cho người được
phỏng vấn cùng Thu Du kiểm tra mức độ thích hợp.
Đó là một thiết bị như quả trứng nhỏ.
Nhưng chỉ là một khảo sát của khái niệm đề tài này, thực chất không ai
thật sự quan tâm đến vậy.
Tuy nhiên, khi phát hiện ra Thu Du và mỗi người khác đều có mức độ phù
hợp trên 80%, mọi người vẫn khiếp sợ không thôi.
Các bạn cùng lớp xô đẩy nhau, ồn ào nói:
- Hèn gì Tiểu Thu được mọi người hoan nghênh như vậy, thì ra là vạn
nhân mê!
"Độ phù hợp của tôi và chị Tiểu Du tới 86%, tương lai nếu thật sự
là đối tượng phân phối bởi thuật toán, chẳng phải chị Tiểu Du phải gả cho em
sao?"
"Hông bé ơi."
"Thuật toán này không hạn chế hướng tính dục sao? Tại sao mức độ
phù hợp của tôi và chị Tiểu Du vẫn có thể đạt tới 82%." Một cô gái tóc
xanh lập tức ôm Thu Du, ríu rít một cái, "Tôi mặc kệ, chị Tiểu Du là vợ của
tôi!”
Thu Du cong hai mắt lại, mỉm cười rất tươi.
Diện mạo của cô vô cùng độc đáo, rất ít người sẽ chú ý đến độ tinh tế
trên ngũ quan của cô, đa số khi mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cô, họ chỉ có
một cảm giác -- ngọt ngào, linh động, khiến người ta thích, rất dễ chịu.
Loại ngọt ngào này, không phải đến từ lấy lòng người khác, mà là bản
tính trời sinh đã ngọt ngào như vậy, tựa như mèo cắn đứt yết hầu của con mồi,
cũng sẽ lộ ra một mặt ngây thơ như vậy.
Lúc này, tiếng cười và mắng chửi của mọi người mới dần nhỏ đi.
Bọn họ nhìn thấy Trần Trắc Bách đi tới trước mặt.
Lúc ấy, Trần Trắc Bách còn chưa lấy được công việc của viện công nghệ
sinh học, nên chỉ là một sinh viên nghèo được gắn cái mác thông minh quá mức.
Anh mặc áo trắng quần đen, đeo kính gọng nhỏ màu bạc, khuôn mặt trong
trẻo tuấn mỹ, không hề mang theo cảm xúc nào mà nhìn bọn họ một cái, ánh mắt hờ
hững đến cực điểm.
Rõ ràng cùng bọn họ chênh lệch rất lớn, thế nhưng ánh mắt của anh luôn
từ trên cao nhìn xuống, trong mắt không có người, phảng phất như đang nhìn một
đám con kiến hôi sống ở thế giới hai chiều.
Trần Trắc Bách khinh thường bọn họ.
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thu Du.
Chờ khi cô bừng tỉnh lại, đã có người đi lên kéo liên tục, "áp giải"
Trần Trắc Bách lại đây, nửa cười nửa mang theo trào phúng ép buộc anh tham gia
phỏng vấn.
Bọn họ đương nhiên không để Trần Trắc Bách và Thu Du kiểm tra độ phù hợp.
Toàn bộ người trong trường đại học đều rất thích Thu Du, không phải
toàn bộ, ít nhất cũng tới một nửa.
Trần Trắc Bách là một học sinh nghèo có thân phận thấp hèn, căn bản
không có tư cách cùng Thu Du kiểm tra độ phù hợp.
Thu Du đứng ở bên cạnh, nhìn bọn họ tùy ý trêu chọc Trần Trắc Bách.
Trong trường học, tình trạng này xảy ra rất nhiều.
Khi cả thế giới là một cuộc thí nghiệm của học thuyết tiến hóa
darwin*, thì trường học môi trường nhỏ và đơn giản hơn xã hội ngoài kia, là thể
hiện rõ ràng hơn của một cuộc chọn lọc tự nhiên
bởi vì môi trường đơn giản, giai cấp rõ ràng, bắt nạt sẽ trở nên rõ ràng
hơn và trực tiếp hơn so với xã hội.
*Thuyết tiến hóa của Darwin (tiếng Anh: Darwinism) là một học thuyết về
tiến hóa sinh học được đề xướng chủ yếu bởi nhà tự nhiên học người Anh Charles
Darwin (1809–1882), cùng một số nhà nghiên cứu khác (như Thomas Huxley), phát
biểu rằng mọi loài sinh vật xuất hiện và phát triển nhờ quá trình chọn lọc tự
nhiên.
Cha mẹ của Thu Du là giám đốc điều hành của một công ty độc quyền ở Bắc
Âu, nơi môi trường tương đối ôn hòa, nhưng cũng có sự cạnh tranh đẫm máu và khốc
liệt.
Kỳ thật dựa theo quy tắc ước định hiện thực đang hiện hành, cô không
nên can thiệp vào trận bắt nạt này - ở một mức độ nào đó, đây cũng không phải
là gọi là bắt nạt học đường truyền thống, mà là thí nghiệm "ôn hòa"
trước khi tiến vào xã hội.
Nếu Trần Trắc Bách ngay cả trình độ thí nghiệm này cũng không chịu nổi,
sau khi tốt nghiệp, anh ấy sẽ bị xã hội cắn nuốt đến cặn bã cũng không còn.
Nhưng cô không thích xem những cảnh như vậy.
Ít nhất đừng làm điều đó dưới mắt của cô.
Thu Du vừa định lên tiếng ngăn cản, Trần Trắc Bách lại mở miệng trước
cô một bước, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, giọng khàn nam tính khiến lỗ tai
người ta tê dại: "Cậu có biết làm không?"
"Tôi muốn cùng cô ấy đo."
Anh quay đầu, ánh mắt giao với Thu Du.
Bầu không khí ồn ào lập tức an tĩnh lại.
Ngay sau đó giống như một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng, tất cả mọi
người phẫn nộ hét lên: "Mày cũng xứng với Thu Du sao?" "Tên rác
rưởi như mày cũng rất dám nghĩ! "Thu Du đừng để ý tới hắn..."
Một nam sinh cười lạnh nói: "Có phải mày cho rằng mức độ phù hợp
của Thu Du và những người khác đều trên 80%, thì độ phù hợp của mày cũng sẽ cao
đúng không? Đừng có nằm mơ, cả đời này mày cũng không xứng với Thu Du. ”
"Tôi chỉ đo với cô ấy."
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
Thu Du muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này, đi qua, lộ ra nụ cười ôn
hòa khi phỏng vấn: "Bạn học Trần, em đo với anh."
Thấy Thu Du nói như vậy, người xung quanh cũng không nói gì nữa, chỉ
là trên mặt còn cười lạnh khinh miệt.
Người áp giải Trần Trắc Bách hừ cười lạnh một tiếng, buông tay ra, vẻ
mặt ghét bỏ vỗ vỗ bàn tay.
Trần Trắc Bách đứng thẳng dậy, không để ý cổ áo bị kéo nhăn, đi về
phía bàn kiểm tra.
Mặc dù đây chỉ là một cuộc thí nghiệm của các sinh viên với nhau,
nhưng vì kiến thức và nền tảng của tất cả mọi người khá vượt trội, cuối cùng sản
xuất ra máy thử nghiệm, sản phẩm làm ra hoàn toàn không thua kém các sản phẩm
niêm yết của các công ty lớn.
Các đối tượng cần phải đặt lòng bàn tay của họ vào máy riêng biệt, trí
tuệ nhân tạo AI sẽ đọc dữ liệu các dây thần kinh tĩnh mạch từ tay của họ, và
sau đó thông qua cơ sở dữ liệu được thành lập tạm thời để tính toán chính xác mức
độ phù hợp của họ.
Bởi vì nhận được tài trợ của viện công nghệ sinh học, được cho phép kết
nối cơ sở dữ liệu công nghệ sinh học, kết quả thử nghiệm so với các máy cùng loại
khả năng chính xác hơn cũng rất nhiều.
Nếu có thể kết nối với nhiều cơ sở dữ liệu độc quyền của công ty, khả
năng áp dụng vào cuộc sống cũng không phải là không thể.
Trần Trắc Bách cũng không nhìn Thu
Du một cái, trực tiếp đặt bàn tay vào.
Động tác của Thu Du chậm hơn anh một chút.
Ngay sau đó, máy màu trắng bạc bắn ra vô số dữ liệu 3D được tạo thành
từ các đường thẳng màu xanh lá, mỗi điểm kết nối chặt chẽ với nhau, kết nối phù
hợp các mục với nhau.
Mục phù hợp đầu tiên là gen.
Giữa không trung, hai cặp dây chuyền dài được liên kết bởi nucleotide
được cắt bởi định vị enzyme nội bộ, tạo thành các mảnh gen, sau đó tiến hành
phân tích trình tự bazơ phù hợp.
Sau vài chục giây, kết quả phù hợp đã xuất hiện.
--99.99%。
Có người không thể tin được: "Làm sao có thể?!"
Trình tự DNA có hơn 30 tỷ đơn vị thành phần, cộng với sự phức tạp của
sinh vật sống, mức độ phù hợp không thể đạt 99,99%.
Trừ khi đây là một xét nghiệm quan hệ huyết thống, chứ không phải là một
bài kiểm tra mức độ phù hợp tìm kiếm đối tượng.
Tiếp theo, chuyện càng thêm kì lạ đã xảy ra.
Ngoài sự phù hợp của gen là 99,99%, phương hướng tình dục, nhân cách,
gia đình, sở thích, giá trị ... Bao gồm cả chất lượng cơ thể, mức độ phù hợp là
tất cả 100%.
Cuối cùng, AI trí tuệ nhân tạo đưa ra kết quả mức độ phù hợp là 100%.
Xung quanh là một mảnh yên lặng.
Không ai nói nên lời. ( truyện trên app tyt ) Kết quả kiểm tra này vượt quá mong đợi của mọi người.
Thu Du dời bàn tay, nâng mắt lên, nhìn Trần Trắc Bách.
Trần Trắc Bách cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt chạm vào nhau, trong giây lát.
Không có tia lửa.
Trần Trắc Bách muốn cùng cô kiểm tra độ phù hợp, chỉ là vì đánh trả mà
thôi.
Anh cũng không hoàn toàn quan tâm đến cô mấy.
Trong lòng Thu Du có chút không thoải mái.
Cô đã thấy bộ dáng toàn tâm toàn ý nghiên cứu của anh, mặc áo thí nghiệm
trắng, ánh mắt trong trẻo sắc bén, tràn ngập tính công kích và hung hăng, giống
như kẻ săn mồi bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.
Hiện tại, ánh mắt anh nhìn cô, hờ hững lãnh đạm như vậy, giống như
nhìn thấy cô, lại giống như là từ trên người cô nhẹ nhàng lướt qua.
Cho dù mức độ thích hợp của bọn họ đạt tới 100% hay không có khả năng
đạt tới, anh cũng coi thường sự tồn tại của cô. Trần Trắc Bách tháo kính xuống, lấy khăn ra lau kính, chậm rãi vết sương mờ lúc đẩy, bình đạm
hỏi: "Tôi có thể đi được không."
Thu Du cùng anh kiểm tra độ phù hợp, vốn là muốn anh nhanh chóng rời
đi, nhưng cô vừa nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm của anh, liền hoàn
toàn không cách nào dựa theo ý định ban đầu.
"Chờ một chút." Cô gọi anh lại.
Trần Trắc Bách quay đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Thu Du tiến lên một bước.
Trần Trắc Bách vẫn đang lau kính.
Mất đi kính che chắn, ánh mắt của anh càng thêm thanh tỉnh, lại bao phủ
một tầng cảm giác mông lung như bị cháy, tựa hồ vô luận như thế nào cũng không
có khả năng tập trung ở trên người cô.
Loại ánh mắt hờ hững này, làm cho Thu Du có chút không khống chế được.
Cô nhịn không được hướng về phía anh, lộ ra một nụ cười tươi sáng mà
khiêu khích, sau đó, nắm tóc anh, nặng nề giữ chặt ót anh.
Trong một tiếng la hét, cô dán lên môi anh.
Quan sát gần kề, ánh mắt của anh càng thêm lạnh lùng sắc bén, có một
loại cảm giác lạnh như băng cùng cảm giác xa lạ của động vật máu lạnh, làm cho
người ta cảm thấy một loại bất an không thể giải thích.
Không biết vì sao, dưới ánh mắt hờ hững như vậy của anh, vành tai cô lại
hơi tê dại, dòng điện như đâm qua.
Trần Trắc Bách khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn lui về phía sau.
Trên tay Thu Du càng dùng thêm sức, đồng thời đầu lưỡi mang theo một cỗ
vũ lực đẩy môi răng của anh ra, nhẹ nhàng xoắn lại với lưỡi anh một chút.
Toàn bộ quá trình, chưa đầy năm giây.
Thu Du đột nhiên buông tay giữ chặt ót anh ra, lùi về phía sau một bước,
vẻ mặt ngọt ngào vô tội: "Xin lỗi, chỉ là muốn thử cảm giác hôn môi với đối
tượng 100% tương xướng là như thế
nào."
Trần Trắc Bách liếc cô một cái, không nói gì.
Vẻ mặt Trần Trắc Bách không thay đổi, lạnh lùng nói:
Anh khinh miệt những người như cô từ tận đáy lòng.