Người gửi tin là Bùi Tích.
Là bạn học từ nhỏ đến lớn, cũng là đồng nghiệp hiện tại của cô.
Cậu là nam MC của đài tin tức địa phương Tự Thành, được khán giả đón nhận và săn đón bởi ngoại hình điển trai, khí chất ôn hòa, gia cảnh vượt trội.
Thu Du lớn lên cùng với cậu, khi còn chưa sinh ra ý thức giới tính, chính là bạn bè vô cùng thân thiết, cho nên cho dù đã kết hôn, cũng không có cắt đứt qua lại.
Hơn nữa, cô không thích việc yêu đương hay kết hôn, thì phải cắt đứt mối quan hệ với những người bạn khác giới khác.
Nếu Trần Trắc Bách có bạn bè khác giới tương tự, cô cũng sẽ không yêu cầu anh cắt đứt quan hệ với đối phương.
Thu Du không thẹn với lương tâm, vì thế vẫn liên lạc bình thường với Bùi Tích.
Thu Du: [Có chuyện gì vậy? 】
Bùi Tích nhắn : [Muốn mời em ăn một bữa cơm. 】
Thu Du suy nghĩ một chút, đáp ứng. Dù sao bây giờ dự án của cô đã bị đình chỉ và không có gì để làm.
[Ở đâu?]
Bùi Tích nhắn địa chỉ qua.
Thu Du trở lại xe, mở bản đồ điều hướng, thắt dây an toàn, lái xe đến địa chỉ Bùi Tích gửi tới.
Giữa chừng, cô đi ngang qua một khu ổ chuột.
Đó là một căn nhà xập xệ, giàn giáo kim loại chưa được rút ra, và đã được ai đó chuyển vào.
Biển báo neon, quảng cáo rỉ sét, cửa sổ chống gió của tấm sóng đơn giản ... Nước thải trên mặt đất chảy ngang, với bọt màu xanh lá cây dày.
Các bác sĩ của một phòng khám đen đang rửa dụng cụ trong bồn rửa tay ngoài trời, đầy máu và không thể rửa sạch bằng nước thường.
Thu Du chưa bao giờ đến khu ổ chuột.
Cô được nhận một nền giáo dục truyền thống của giới thượng lưu, và cô luôn tin rằng những người sống ở đó đã bị loại khỏi xã hội.
Tuy nhiên, sau khi kết hôn với Trần Trắc Bách, cô dần dần nhận ra rằng, đó không chỉ đơn giản là bị loại bỏ.
Sau tất cả, khái niệm cốt lõi của Darwin về xã hội là sự vượt trội và sự sống còn dành cho người thích hợp.
Khu ổ chuột nhiều người như vậy, không nên chỉ có một mình Trần Trắc Bách chiến thắng.
Nhưng trên thực tế, trong cuộc sống "giai cấp" của Thu Du, chỉ có một mình Trần Trắc Bách xuất thân bần hàn.
Thu Du ấn mi tâm, không biết năm đó gia cảnh thích hợp 100% tính ra như thế nào.
Chỉ dựa vào sự khác biệt giai cấp rất lớn, cô và Trần Trắc Bách sẽ không bao giờ có thể "xứng đôi" được.
Thu Du thở ra một hơi, đem những ý nghĩ lộn xộn này ném ra sau đầu, đến phòng ăn Bùi Tích nói, tìm một chỗ dừng xe.
Lúc xuống xe, sau lưng cô đột nhiên tê dại -- tựa như có một dòng điện rất nhỏ đột nhiên chạy qua dây thần kinh toàn thân.
Thu Du không tự chủ được dừng bước.
Những người xung quanh vội vã qua lại, không ai chú ý tới sự khác thường của cô, nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện đồng tử của cô mở rộng đến cực hạn, khó thở, lông mi run rẩy.
Cô giống như con mồi bị kẻ săn mồi đỉnh cấp theo dõi, run rẩy không ngừng, không thể động đậy.
Trong nháy mắt xuống xe, cô và ánh mắt nhìn trộm kia liếc mắt nhìn nhau.
Tuy rằng cô không biết đối phương ở đâu, cũng không biết thân phận của đối phương, nhưng chính là có một loại trực giác khó hiểu -- "Hắn" đang nhìn cô, "Hắn" muốn săn lùng cô.
"Hắn" biết rằng ánh mắt dò thám và hung hăng này đã làm dấy lên sự nghi ngờ và hoảng loạn của cô.
Nhưng mà, tầm mắt của "hắn" lại không lệch một tấc, chậm rãi lướt qua khuôn mặt và cổ họng của cô, giống như đang ngắm nhìn vẻ hoảng loạn và sợ hãi của cô.
Hai giây sau, cảm giác bị nhìn trộm cuối cùng cũng biến mất.
Mọi thứ đã trở lại bình thường.
Hơi thở rối loạn của Thu Du không bình tĩnh ngay lại được.
Cô lau mồ hôi lạnh, nuốt một vài ngụm nước bọt, bật chức năng camera của chip để cố gắng tìm ra camera tàng hình xung quanh.
Cô kiểm tra lốp xe, gương chiếu hậu, tay nắm cửa, khe hở chỗ ngồi, bảng điều khiển, vô lăng... Thậm chí đã kiểm tra vòi chữa cháy và bụi cỏ bên đường, nhưng ngay cả bóng của máy ảnh tàng hình cũng không được tìm thấy.
Hoặc là loại thiết bị camera tự động phá hủy, hoặc là máy bay không người lái lướt qua trên đầu.
Với sự phát triển bùng nổ của khoa học và công nghệ hiện đại, nó không phải là khó khăn để nhìn trộm một người từ xa.
Cô không thể tự làm mình sợ.
Thu Du tắt chức năng quay phim của chip, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Cô chống trán, hít sâu vài cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở cốp xe ra, lấy ra một khẩu súng, đang muốn lên nòng, một thanh âm mỉm cười vang lên:
"Gặp mặt anh, cũng phải mang theo súng?"
Thu Du run tay, thiếu chút nữa bắn một phát vào một người đang nói chuyện.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Bùi Tích.
Anh ta mặc âu phục màu đen, áo khoác cởi ra, khoác lên cánh tay, lộ ra một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý cởi hai nút áo, đang mỉm cười nhìn cô.
Thu Du cảm thấy bộ dáng bối rối này của mình có chút buồn cười, bật cười một tiếng: "Vì điều tra của vụ án giết người liên hoàn. Nên cảm thấy mang theo súng có thể an tâm một chút. ”
Bùi Tích mặc áo khoác vest , đi đến bên cạnh cô, một tay khoác lên vai cô, tay kia thờ ơ gạt sợi tóc sau gáy cô: "Anh làm gì đấy?"
"Đổ mồ hôi nhiều như vậy, điều hòa trên xe bị hỏng à?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bùi Tích là người đàn ông lịch lãm phù phiếm, ôn hòa có lễ độ, biết tiến biết lùi đúng mức, có thể là do bọn họ cùng nhau lớn lên, anh đối với tất cả mọi người đều có chừng mực, nhưng chỉ có đối với cô không có chừng mực gì.
Anh ta thường xuyên giúp cô vén tóc như vậy, thắt dây an toàn cho cô, thậm chí còn trực tiếp dùng mu bàn tay thăm dò nhiệt độ trán cô.
Đôi khi một cuộc phỏng vấn bất ngờ, áo khoác của cô bị ướt hoặc bẩn, anh cũng cởi áo khoác vest và khoác lên vai cô.
Tự Thành là một thành phố có văn hóa phương Đông tương đối nồng đậm, đối với quan hệ giới tính, không cởi mở như các khu vực khác, thái độ của Bùi Tích đối với cô dẫn đến không ít bàn tán xôn xao.
Ngay từ đầu Thu Du cũng có chút xấu hổ, cho đến một ngày, Bùi Tích đến nhà cô làm khách.
Cô cầm một miếng bít tết hữu cơ đã rã đông xong, đi vào phòng bếp, hưng trí bừng bừng tính lộ ra một tay, lại bị Bùi Tích đuổi ra khỏi phòng bếp.
Bùi Tích xắn tay áo sơ mi lên, cười nói với Trần Trắc Bách:
"Hẳn là anh còn chưa được ăn cơm mà Tiểu Thu nấu nhỉ? Cho anh một lời khuyên, đừng ăn. Nếu không có ai chăm sóc cho em ấy, thì em ấy chỉ nấu ra được đống lộn xộn thôi. Mấy cái nguyên liệu cao cấp mà vào tay em ấy chỉ có thể vào thùng rác. ”
Thu Du thề, đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời cô.
Cho dù cô và Trần Trắc Bách có mặt ngoài như thế nào, hành vi của Bùi Tích cũng vượt quá giới hạn -- Không biết, còn tưởng rằng hai người bọn họ là vợ chồng.
Trong nháy mắt đó, trái tim Thu Du ngừng đập một nhịp, da đầu hơi tê dại, sợ Trần Trắc Bách và Bùi Tích cãi nhau.
Nhưng thực tế, cô lo lắng dư thừa rồi.
Trần Trắc Bách không hề phản ứng với lời nói của Bùi Tích.
Trên mặt anh bình thường không có biểu tình gì, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong hư không, tròng mắt chậm rãi chuyển động, ngẫu nhiên còn hiện lên một vệt sáng kỳ lạ, rõ ràng đang nghĩ cái gì đó.
Vài giây sau, anh mới thản nhiên "Ừ" một tiếng, xem như đáp lại lời Bùi Tích nói.
Thu Du thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác không thoải mái.
Trần Trắc Bách là chồng cô, không thèm để ý đến hành vi quá mức của những người đàn ông khác đối với cô, chứng tỏ anh không có bất kỳ tình cảm nào với cô.
Cũng đúng, anh vẫn lạnh lùng, khó gần, không thể dễ dàng tiếp cận.
Ngay cả ở nhà, quần áo của anh không bao giờ lộn xộn, nút áo sơ mi luôn được gài ở trên cùng, tay áo xắn khuỷu tay luôn rất đối xứng và căn chỉnh.
Thu Du chưa từng thấy qua hình ảnh anh mở hai cái cúc áo sơ mi ra.
Anh lúc nào cũng duy trì bộ dáng quần áo chỉnh tề, thay vì nói là cấm dục, không bằng nói là không muốn ở trước mặt cô lộ ra một dáng vẻ tùy ý gì .
Anh đã xây dựng một pháo đài lạnh lùng và cứng rắn chống lại cô, và ngăn cấm bất kỳ ai kể cả khi cô là vợ anh, cũng không thể bước vào thế giới của anh được.
Cơm nước xong, Thu Du khoác áo khoác, đưa Bùi Tích ra cửa.
Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa, đang muốn ngủ thì bị Trần Trắc Bách nắm chặt cổ tay.
Trái tim cô đập thình thịch, sinh ra một loại cảm giác phức tạp và mâu thuẫn.
Vừa hy vọng anh tra hỏi quan hệ giữa cô và Bùi Tích, lại hy vọng anh duy trì cuộc sống như bây giờ, nửa chữ cũng không cần hỏi.
Thu Du không biết mình lộ ra ánh mắt như thế nào.
Dù sao, sau khi ánh mắt Trần Trắc Bách và cô giao nhau, không nói lời nào.
Cũng có thể là, anh vốn không muốn hỏi.
Một tay anh giữ cằm cô, tay kia túm tóc ướt của cô, cúi người hôn lên.
Cô vẫn còn nhớ, ngày hôm đó hơi thở của anh, lạnh đến đáng sợ.
Từ năm 2050, các loại bệnh di truyền kỳ lạ trong xã hội xuất hiện liên tục, Trần Trắc Bách có thể di truyền một loại bệnh hiếm gặp nào đó, cho nên khi cảm xúc của anh dao động, nhiệt độ cơ thể thay vì tăng lên thì nó lại giảm.
Sở dĩ Thu Du khắc sâu trong trí nhớ ngày đó, ngoại trừ đối việc bản lúng túng không thôi, còn có nguyên nhân của anh, nhiệt độ cơ thể lạnh băng đến kì lạ.
Cô lại thuộc loại người có nhiệt độ cơ thể cao.
Vì thế, với một lạnh một nóng, nước mắt sinh lý của cô trào ngay tức khắc.
Ánh mắt anh lạnh đi, hô hấp cũng lạnh lẽo, khi liếm mút môi cô, nước bọt trao đổi cũng lạnh không kém.
Phảng phất như một con rắn hung ác xoắn chặt trên người cô, cô lại cảm thấy sự lạnh lùng ấy khiến tim mình đập nhanh, thậm chí còn cảm thấy hơi thở của mình đang bị nuốt chửng, bị hấp thu đi.
Nhưng kì lạ thay, cô lại cảm nhận được khoái cảm chưa từng có, rốt cuộc cô ở trong mắt anh cũng nhìn thấy một tia dục vọng chinh phục rõ ràng có thể phân biệt được.
Đấy cũng là lần đầu tiên, cô thấy anh kích động như vậy, trên trán, cổ, cánh tay đều nổi đầy gân xanh.
Cứ tưởng rằng quan hệ của bọn họ sau ngày đó, sẽ bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới, không nghĩ tới ngày hôm sau, anh liền rời khỏi Tự Thành, đi California công tác.
Nếu không phải hai ngày không gặp anh, cô thậm chí còn không biết anh có kế hoạch đi công tác.
Ngày đó anh kích động như vậy, cũng không phải bởi vì ghen tị, cũng không phải bởi vì đột nhiên sinh ra dục vọng chinh phục với cô, chỉ đơn giản muốn trước khi rời khỏi Tự Thành, có thể phóng thích ra một chút áp lực.
Như họ đã nói khi gặp lại nhau, sự hợp tác trong hôn nhân có ý nghĩa lớn hơn tình yêu.
Cuộc sống vợ chồng cũng là một sự hợp tác.
Không ai ghen với bạn bè khác giới của đối tác.
Sự bối rối, bất an, khó chịu, mâu thuẫn và kỳ vọng không giải thích được của cô ... Tất cả đều là tự mình đa tình.
Sau ngày đó, Thu Du cũng cảm thấy bình thường với sự thân cận của Bùi Tích.
Dù sao cô và Bùi Tích chỉ là quan hệ bằng hữu, người khác thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đấy.
Thu Du cắm súng vào thắt lưng, đóng cốp xe lại: "Thời tiết này không đổ mồ hôi mới lạ, buổi tối cũng có hơn ba mươi độ, hơn nữa anh..."
Lời còn chưa dứt, động tác của cô đột nhiên cứng đờ.
Cái loại cảm giác bị nhìn trộm này, lại một lần nữa ập tới.
Lần này, tầm mắt của người nhìn trộm trở nên lạnh như băng, không vui, vô cùng nóng nảy.
"Hắn" nhìn chằm chằm bàn tay Bùi Tích đặt trên vai cô, giống như muốn xé rách cánh tay kia xuống.
Đáng sợ hơn, cô dường như có thể cảm thấy trọng lượng đôi mắt của người nhìn trộm.
Khi cảm xúc nóng nảy không vui của "hắn" trở nên nặng nề hơn, lạnh lùng áp bức lên vai và cổ cô.
Một mảnh da nhỏ trên vai và cổ cô đều bị ánh mắt "hắn" đè đến tê dại thậm chí muốn cứng ngắt.
Tựa như bị bàn tay người chết nắm lấy gáy một cái, cả người cô lông tơ dựng đứng lên, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng thay đổi.
Một buổi chiều giữa mùa hè nóng bức khó chịu, cô lại đổ mồ hôi lạnh dính dính.
Dựa theo kinh nghiệm mấy lần trước, loại cảm giác bị nhìn trộm này, rất nhanh sẽ biến mất.
Nhưng cho đến khi cô và Bùi Tích đi vào phòng ăn, "hắn" vẫn luôn theo dõi, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Mảnh da thịt trên vai và cổ Thu Du đã hoàn toàn tê liệt.
Cô đưa tay chạm một cái, đều có cảm giác đau đớn như bị kim đâm.
Không phải ảo tưởng của cô?
Ánh mắt của kẻ rình mò có thực sự có thật không?
Cái quái gì thế này.
Thu Du chống trán, hoang man mà nghĩ, rốt cuộc là cô gặp quỷ, hay có thật là ánh mắt của ai đang nhắm vào cô?
Lúc này, Bùi Tích gọi người phục vụ tới, mỉm cười nói: "Có thể điều chỉnh nhiệt độ nơi này lên một chút không, bạn của tôi hình như có chút lạnh."
"Được rồi, tiên sinh."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Bùi Tích vì cô mà gọi người phục vụ tới, ánh mắt 'hắn' nhìn trộm càng thêm lạnh lùng, mang theo một tia châm chọc cùng khinh thường rõ ràng.
Thu Du khó hình dung loại cảm giác này.
Cô cảm thấy, kẻ rình mò đang mỉa mai mối tình vụng trộm.
Nhưng cô có làm gì đâu?
Hơn nữa, cho dù cô đang lén lút, thì có liên quan gì đến người đang theo dõi cô chứ?
Thu Du hiếm khi có chút nôn nóng, muốn mắng người.
"Tiểu Thu? Tiểu Thu? ”
Thu Du miễn cưỡng đáp một tiếng: " Đây này."
"Lúc nào cũng mất hồn mất vía, còn đang nghĩ đến cuộc phỏng vấn của sao?" Bùi Tích nhẹ nhàng nói, "Đừng nghĩ nữa. Bây giờ công ty đã yêu cầu dừng dự án này, điều đó có nghĩa là nó đã được chuyển sang một cấp độ khác. Không nên đặt câu hỏi về quyết định của công ty, em biết hậu quả của câu hỏi rồi đó. ”
Thu Du sắp điên rồi.
Bùi Tích sau khi dứt lời, cô cư nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ lạnh lùng mà khinh miệt.
Một tiếng cười lạnh này, tựa hồ dán vào lỗ tai cô phát ra, giống như dòng điện đánh thẳng vào đầu cô.
Chết người nhất chính là, hình như cô cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của người nhìn trộm, ướt lạnh mà ngắn ngủi, phất qua vành tai của cô, khiến cô một trận run rẩy.
Nếu nói, bị nhìn trộm mà cảm thấy ánh mắt của "hắn", cô còn có thể miễn cưỡng dùng lý luận khoa học để giải thích.
Lần này, thật sự gặp quỷ rồi.
Thu Du nắm chặt nắm đấm, cố nén cảm giác run rẩy toàn thân rét run, nói: ". Em biết. ”
Bùi Tích đột nhiên im lặng.
Anh ta hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cô.
Những kẻ rình mò cũng đang nhìn cô, không nhúc nhích.
Một là ánh mắt mặt đối mặt.
Một là ánh mắt khác hoàn toàn xa lạ.
Không biết vị trí, không biết khoảng cách, không biết thân phận, tràn ngập cảm giác không biết có người hay không khiến người ta sợ hãi.
Thu Du bị nhìn đến da đầu căng thẳng.
Cùng lúc đó, Bùi Tích chậm rãi lên tiếng hỏi: "Tiểu Thu, hôm nay tâm tình em không tốt, có phải vì Trần Trắc Bách không? ”