"Em
đi đây’’.
Trần
Trắc Bách giương mắt nhìn, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn vào cổ cô.
Anh ít
khi nhìn chằm chằm cô như vậy, ánh mắt dưới gọng kính nhìn rất lộ liễu, giống
như một con thú đói khát máu lạnh đang chuẩn bị thời cơ giăng bẫy con mồi mà nó
nhắm đến.
Thu Du
không kìm được rùng mình một cái, quay lại nhìn, lúc này cảm bị ánh mắt kia
theo dõi mới biến mất.
Trần
Trắc Bắc thần sắc hờ hững, không cảm xúc, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, tay anh đang bận rộn pha
cafe.
Chắc
là ảo giác của cô thôi.
Cô và
Trần Trắc Bách kết hôn đã được ba năm, cô chưa từng thấy anh lộ ra loại ánh mắt….tham
lam, si mê, ám ảnh khiến người khác ớn lạnh và sởn tóc gáy như vậy.
Hai
ngày nay, số lượng ảo giác cô sinh ra quá nhiều, có lẽ nên sắp xếp thời gian đi
khám bác sĩ tâm lý.
Thu Du
là một cô gái ấm áp như ánh mặt trời, cô tỏa sáng, lạc quan không điều gì có thể
khiến cô bận lòng.
Cho dù
có rất nhiều người nói, Trần Trắc Bách sẽ không bao giờ yêu cô, cô cũng không để
ý đến. Hiện tại cuộc sống cô rất mỹ mãn, công việc thuận lợi, chồng cũng rất đẹp
trai, yêu hay không yêu có gì khác nhau?
Thu Du
vui vẻ, vẫy tay tạm biệt Trần Trắc Bách rồi đi.
Trần
Trắc Bách đi tới sân thượng, đứng tại chỗ, ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc.
Mùi
khói thuốc lá bốc lên cũng không xua tan được mùi hương của cô.
Mùi
thơm ấy rất nồng đậm, tanh ngọt... khiến người khác si mê phát cuồng.
Chuyện
này bắt đầu từ tuần trước.
Mới đầu,
chỉ có khứu giác bất thường, sau đó dần dần trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Ngày
đó, anh đang đi trên đường, đột nhiên ngửi thấy những luồng khí hỗn tạp giữa
mùi mồ hôi và mùi máu.
Càng
quỷ dị thêm chính là, anh thông qua luồng khí máu ấy, có thể nhìn thấy được
hình ảnh cụ thể đang diễn ra.
Anh
nhìn thấy, dưới ánh mặt trời nóng bức của ngày hè, Thu Du quay lưng với người
đàn ông xa lạ, người đàn ông mỉm cười nhìn cô, anh thấy vài sợi tóc ẩm ướt mồ
hôi dính lên cổ cô, thân mật nhẹ nhàng giúp cô vén lên.
Trần
Trắc Bách là một người đàn ông lạnh lùng và lí trí, gần như anh không có bất kỳ
cảm xúc gì, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn người bình thường.
Bởi vì
công việc nghiên cứu phải thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm, làn da anh so
với người thường còn trắng hơn, nhưng làn da trắng này nhìn rất nhợt nhạt, hệt
như có bệnh, không chút hơi ấm, giống như…. anh không phải con người.
Nếu
không phải khuôn mặt anh đẹp trai đến thần tiên cũng phải ghen tị, chỉ sợ đã
không có ai dám tiếp cận anh.
Trần
Trắc Bách xác định, khi anh nhìn thấy hình ảnh kia, anh cũng không có cảm xúc
dao động gì mạnh mẽ.
Nhưng
khi anh xong công việc và đi vào nhà vệ sinh rửa tay, anh thấy các mạch máu
xanh đen chằng chịt nổi lên trên trán, trên cổ và trên cánh tay của mình.
Trong
gương, ánh mắt anh dày đặc tơ máu, khuôn mặt u ám chìm trong lạnh lẽo.
May mắn,
lúc đó trong phòng thí nghiệm còn ít người, không ai phát hiện biểu hiện kì lạ
này của anh.
Sau đó,
các tình huống mất không chế lại xuất hiện.
Dưới
ánh mặt trời, anh sẽ sinh một cảm xúc thô bạo và cáu kỉnh.
Nhịp
tim và hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Máy
giám sát sinh học cho thấy cơ thể anh có nhiệt độ là 10°C, với một cơ thể của
người bình thường sẽ không thể nào đạt được nhiệt độ như vậy.
Ngày
hôm qua, khi cô đi ngang anh như mọi khi, anh cũng không có dấu hiệu xúc động
kì lạ gì, nhưng một giây đồng hồ ấy, anh lại có cảm giác muốn áp bức cô trong
lòng.
Nhưng
hôm nay, tình huống mất kiểm soát càng trở nên kỳ lạ hơn.
Anh
nhìn cổ cô, cảm thấy răng mình cực kỳ ngứa ngáy.
Muốn cắn…..lên….