Chiếc xe rời khỏi garage dưới tầng hầm, chạy ra đường, phóng hết tốc lực.
Gặp đèn đỏ, Ứng Như Ký đạp phanh, lúc xe dừng lại, anh không nhịn được đấm
vào vô lăng.
Thời gian đếm ngược trên đèn đỏ kết thúc, đã qua đèn xanh mất mấy giây.
Chiếc xe phía sau không nhịn được bấm còi inh ỏi.
Ứng Như Ký tỉnh lại.
Diệp Thanh Đường đi vào phòng tắm, lấy máy sấy sấy tóc cho đến khi khô một
nửa, sau đó đổi sang dùng lược, chải từ đỉnh đầu đến ngọn tóc.
Lúc chải tới một chỗ rối, cô khẽ suýt xoa một tiếng, tỉnh táo lại.
Liếc nhìn trong gương, cô thấy vẻ mặt mê mang của mình.
Sau khi quay lại phòng ngủ mặc áo khoác lên, cô ngồi vào bàn ăn, cầm tấm
poster đặt trên bàn lên nhìn một chút.
Cô mím môi, gấp tấm poster lại, mở sách ra và kẹp lại nó vào trong.
Mở chiếc túi vải trên ghế ăn và lấy những tấm poster cho bài đánh giá tối
nay ra.
Cô mở đại một tấm ra xem, nhấc cả hai chân đạp lên mép ghế ăn, tóm lấy một
cây bút lông màu đỏ dầu ở bên cạnh, cô kéo nắp bút làm nó phát ra một tiếng “cạch”.
Cầm bút, liếc nhìn poster , khoanh tròn vào phần cần sửa đổi.
Bỗng thấy thật buồn tẻ.
Đặt chân xuống, xỏ dép lê, cô chán nản nghiêng đầu nằm xuống, đậy nắp bút
lông lại, mở ra, đậy lại, lại mở ra...
-
Sáng hôm sau cô gặp Ngũ Thanh Thư ở công ty, đối phương giật mình khi nhìn
thấy nhan sắc của cô: "Cô túng dục quá độ đấy à? Quầng thâm dưới mắt cô sắp
rơi ra rồi kìa."
Diệp Thanh Đường nhàn nhạt nói: "Chia tay rồi, túng với ai được cơ chứ."
"Không phải bình thường hai người dính như keo 502 à?" Ngũ Thanh
Thư khó hiểu.
Diệp Thanh Đường kéo ghế lại, vừa mở máy tính vừa giải thích ngắn gọn:
"Anh ấy biết sự tồn tại của Lâm tiên sinh rồi."
Ngũ Thanh Thư đánh giá cô: "Sao cô bình tĩnh quá vậy? Anh ta nói cái?
Cô có làm quá lên không?"
"Người lớn hết cả rồi, làm gì mà động tí là phải làm quá lên? Không chấp
nhận được thì chia tay thôi." Diệp Thanh Đường cầm các tấm poster đã sửa hồi
tối qua ra đưa cho Ngũ Thanh Thư: "Tôi đã khoanh tròn và đánh dấu những phần
cần sửa lại, cô đi chỉ cho các thực tập sinh sửa lại liền đi."
Ngũ Thanh Thư không hỏi thêm câu nào nữa, cô cũng quá quen rồi. Diệp Thanh
Đường chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào quá nửa năm, huống chi là quan hệ
bạn giường: "À, đúng rồi, cái thứ mô hình 3D..."
Diệp Thanh Đường dừng một chút: "Cái này cắt bỏ đổi thành cái khác đi,
sổ ghi chép hoặc túi vải canvas gì đó... Tôi suy nghĩ lại đã."
-
Có cuộc gọi tới, Ứng Như Ký vẫn đang làm việc trong phòng thiết kế bản phác
thảo
Hôm nay là thứ bảy nhưng vẫn có người tình nguyện ở lại tăng ca, xuyên qua
lớp kính mờ đục, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ màn hình máy tính hắt
ra bên ngoài.
Ứng Như Ký đặt bút chì xuống, nhận điện thoại, anh nhắm mắt lại, giơ tay
nhéo nhéo giữa hai chân mày mình.
"Xin chào, đây có phải là điện thoại của Ứng tiên sinh không ạ?"
"Đúng rồi."
"Tôi gọi tới từ nhà hàng Crepuscolo, chúng tôi chỉ có thể giữ hẹn đặt
trước chỗ của ngài tới bảy giờ rưỡi thôi, xin hỏi là ngài sẽ tới lúc mấy giờ…"
"Hủy đi." Ứng Như Ký nhàn nhạt nói. "Ngài có chắc là hôm nay
sẽ không tới nhà hàng nữa không ạ? Vậy tôi sẽ hủy bàn trước cho ngài nhé, nếu lần
sau ngài vẫn muốn dùng bữa, ngài cứ gọi cho chúng tôi…”
Sau khi cúp điện thoại, Ứng Như Ký đứng dậy, đi đến phòng trà để rót cho
mình m ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).