Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tà chiếu xuống ngân hà, nhuộm thêm sắc đỏ cho những những đám mây xung quanh.
Tia nắng cuối cùng len lỏi qua khung cửa kính chiếu vào phòng tập yoga, rọi xuống gò má chăm chú của từng người.
Mộ Du Vãn mặc một bộ đồ yoga màu đen, tóc được búi lên đơn giản, dáng người uyển chuyển phong thái thướt tha, khuôn mặt trắng nõn không chút son phấn nhưng lại xinh đẹp đến lạ thường.
Kết thúc động tác cuối cùng, tiếng nhạc dịu êm cũng dừng lại.
Cô giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, vỗ tay nhìn về phía các học viên nói: “Được rồi, lớp học hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người về nhà đừng quên chăm chỉ luyện tập.”
Trời sinh đã cho cô một giọng nói mềm mại uyển chuyển, nhẹ nhàng êm tai.
Chờ cho mọi người đi vào phòng thay đồ, Mộ Du Vãn dựa vào trước lan can, cầm ly nước lên uống để giúp cổ họng bớt khô, đoán chừng lúc này bảo mẫu đã đi đến nhà trẻ đón Điềm Điềm về nhà rồi.
Cô cầm điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy WeChat mà bảo mẫu gửi đến, là một tin nhắn thoại.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, giọng nói non nớt của con gái vang lên từ trong điện thoại: “Mẹ, con về nhà rồi.”
Khóe miệng của Mộ Du Vãn khẽ cong lên, ánh mắt dính chút dịu dàng.
“Cô Mộ không về nhà sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Du Vãn quay đầu lại thì nhìn thấy Thời Tuyết Di đang đi tới.
Mộ Du Vãn chỉ mở một lớp học yoga vào chiều các ngày trong tuần, phần lớn học viên đều là nhân vật nổi tiếng ở Lan Thành như các thiên kim và phu nhân của giới hào môn, Thời Tuyết Di cũng là một trong số đó.
Chồng của Thời Tuyết Di có mối quan hệ làm ăn với Giản Quý Bạch, trong cuộc sống cũng thường xuyên qua lại, giữa Thời Tuyết Di và Mộ Du Vãn cũng có chút quen biết.
“Tôi đang chuẩn bị về.” Mộ Du Vãn cất điện thoại, mỉm cười nhìn về phía cô ấy.
Thời Tuyết Di dựa vào trước lan can hỏi cô: “Ngày mai là Tết Trung Thu, cô với chồng của cô có kế hoạch gì không? Nếu không có thì hai nhà chúng ta cùng đi ăn cơm, thấy thế nào?"
Mộ Du Vãn hơi ngẩn ra, cười nói: “Anh ấy đi công tác, không có ở nhà.”
Thời Tuyết Di nói: “Không phải hôm nay đã quay về rồi sao.”
Mộ Du Vãn giương mắt: “Sao cô biết?”
“Chồng tôi nói.” Cô ấy nhìn về phía Mộ Du Vãn với vẻ mặt hoài nghi: “Cô không biết sao?”
Mộ Du Vãn uống thêm miếng nước, vặn nắp chai lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi không hỏi.”
Thời Tuyết Di cạn lời: “Vợ chồng hai người hay thật đấy, một người không hỏi một người không nói, sống cuộc sống của chính mình, cũng không thổ lộ tình cảm, về đến nhà lại có thể ngủ cùng nhau, thật đúng là kỳ diệu.”
Mộ Du Vãn không để bụng: “Chúng tôi rất vui vẻ.”
Thời Tuyết Di ngẫm lại thấy cũng đúng, gật đầu phụ họa: “Chưa nói đến gia thế và nhan sắc của Giản Quý Bạch, anh ấy còn tự biết giữ mình, không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngoại trừ việc không báo cáo chuyện đi ra ngoài làm việc thì đúng không có gì để soi mói. Thật ra thì hai người bọn cô như vậy cũng không tệ lắm, dù sao cô cũng chưa bao giờ báo cáo hành trình của mình cho anh ấy biết, chuyện này rất công bằng.”
Đang nói thì điện thoại của Thời Tuyết Di ở trong túi xách reo lên, cô ấy nhìn thoáng qua sau đó vẫy tay với Mộ Du Vãn: “Chồng tôi tới đón, đi trước đây, bye.”
“Ừ, bye.”
Chờ đến lúc tất cả học viên đều ra về hết thì Mộ Du Vãn mới cởi bộ đồ luyện tập trên người xuống, đi vào phòng tắm rửa sạch lớp mồ hôi nhớp nháp trên người.
Cầm lấy chìa khóa xe từ trong phòng tập yoga đi ra ngoài, bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời ảm đạm dần chuyển sang màu tím đậm.
Lan Thành nằm ở phía Tây của thành phố An Cầm, đứng sừng sững ở bên cạnh sông Trường Giang, mưa bụi mê mang, ôn nhu dễ chịu.
Lúc Mộ Du Vãn lên đại học chính là học ở Lan Thành, sau này gả cho Giản Quý Bạch, vẫn luôn ở lại đây, cô cũng coi như có duyên với thành phố này.
N ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.