Mấy ngày trước hôn lễ, Mộ Dữu đã xin nghỉ, ở nhà toàn tâm toàn ý chờ đợi lễ kết hôn.
Một ngày trước lễ kết hôn, Mộ Du Vãn và Giản Quý Bạch mang con gái trở về từ Lan Thành, nhà cũ của nhà họ Mộ khó có khi trở nên náo nhiệt như vậy.
Sau bữa tối ở trong phòng khách, ông cụ cho người đi kiểm tra lại chương trình của lễ cưới ngày mai hết lần này đến lần khác, rất sợ đến lúc đó lại xảy ra sai lầm gì.
Mộ Bách Liêm thì ngồi ở bên cạnh Mộ Dữu, ông ta đưa cho cô một bản hợp đồng.
Mộ Dữu lạnh nhạt liếc mắt nhìn, không nhận: “Đây là gì?”
Mộ Bách Liêm nói: “Bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, bên trong là một nửa cổ phần của Tập đoàn Mộ Thị mà bố nắm trong tay, coi như cho con thêm chút của hồi môn.”
Mẹ kế Lư Phân trừng mắt nhìn Mộ Bách Liêm với vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Chuyện lớn như vậy mà chồng bà ta lại không tiết lộ trước với bà ta một câu nào.
Mộ Du Trầm là người nắm quyền của Tập đoàn Mộ Thị. Mộ Bách Liêm chỉ đảm nhiệm chức vụ ngồi chơi xơi nước ở trong công ty, cổ phần nắm trong tay tay vô cùng ít ỏi, thế mà hôm nay lại trực tiếp đưa một nửa cho Mộ Dữu!
Không quản chỗ này là nơi đông người, Lư Phân bùng nổ ngay tại chỗ, từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Anh cho nó một nửa?”
Mộ Dữu ngước mắt nhìn về phía Lư Phân.
Nhiều năm qua cô gần như không có xuất hiện cùng lúc với vị mẹ kế này, thỉnh thoảng một nhà Mộ Bách Liêm cùng với Lư Phân quay về thăm ông cụ, Mộ Dữu có thể tránh được thì tránh, không trách được sẽ giả vờ coi họ như không tồn tại, không tiếp lời cùng với họ bao giờ.
Đến nỗi Lư Phân, mỗi lần bà ta nhìn thấy Mộ Dữu luôn có duy trì vẻ ngoài khách sáo, ra vẻ một người mẹ kế đoan chính rộng lượng.
Mộ Dữu không ngờ tới, tối nay khi nghe được bố cô cho cô một nửa cổ phần bà ta lại phản ứng mạnh như vậy, ngay cả chuyện ông nội và chú nhỏ đang ở đây cũng không nhớ đến.
Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Lư Phân thì bà ta bất tri bất giác (1) nở một nụ cười, nói với Mộ Bách Liêm: “Chồng à, ý của em không phải là không muốn cho trái bưởi nhỏ thêm của hồi môn, chỉ là cổ phần trong tay anh vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu, hôm nay anh trực tiếp cho trái bưởi nhỏ một nửa, vậy thì một nhà chúng ta biết phải làm sao? Phía dưới trái bưởi nhỏ còn có em trai và em gái nữa, bọn chúng còn chưa lập gia đình, tất cả đều là con ruột của anh, anh nên đối xử công bằng (2) một chút.”
(1): Hậu tri hậu giác “后知后觉” : là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó.
(2):一碗水端平 có nghĩa là giải quyết mọi việc một cách công bằng, không thiên vị bên nào.
Ông cụ ngồi ở vị trí chủ trì cầm cây gậy gõ gõ xuống đất,
hừ một tiếng cười: “Bây giờ thì biết nên công bằng rồi, từ lúc trái bưởi nhỏ
được hai tuổi đến giờ, các người có từng chăm sóc con bé chưa? Mỗi năm lúc
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.