Sáng sớm hôm sau, chim chóc ngoài cửa sổ đã sớm cất tiếng hót ở trên những tán cây.        

Ánh nắng mặt trời luồn theo khe hở của rèm cửa chiếu rọi vào trong căn phòng, sáng sủa mà dịu dàng.      

Đêm qua Mộ Du Vãn ngủ rất say, đến lúc mở mắt tỉnh dậy, Giản Quý Bạch ở bên cạnh còn chưa thức giấc.           

Mỗi ngày anh đều dậy sớm để tập thể dục, rất ít khi lười biếng.   

Chẳng lẽ là do khoảng thời gian trước đi công tác ở bên ngoài, cơ thể mệt mỏi quá mức?

Mộ Du Vãn ngờ vực nhìn về phía người đàn ông đang còn nhắm hai mắt mà ngủ, mái tóc đen ngắn ngủn lúc này lộ ra vẻ tùy ý lộn xộn, khiến cả người anh trông có vẻ phóng túng.     

Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn, trên chiếc cổ thon dài xinh đẹp còn lưu lại mấy vết cào do móng tay gây ra, làm tăng thêm sự kiều diễm cuốn hút.      

Mộ Du Vãn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, theo bản năng nhìn móng tay của chính mình.        

Không nghĩ tới lúc đó cô lại cào mạnh như vậy, đến bây giờ mấy vết cào kia còn chưa biến mất.        

Bản thân Mộ Du Vãn cũng không nhớ rõ, bắt đầu từ khi nào, cô lại dám để lại vết cào trên người Giản Quý Bạch.       

Đoạn thời gian mới kết hôn, ban ngày thì không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, buổi tối trở về thì đi ngủ.         

Bọn họ đã đăng ký kết hôn, cũng đã làm hôn lễ, lúc nằm chung một giường, không thể tránh khỏi việc phát sinh quan hệ vợ chồng.      

Lúc ấy hai người đều không đoán được tính cách của đối phương, Mộ Du Vãn cũng không dám cào anh.            

Lúc không thể nhịn được, cô chỉ dùng sức siết chặt ga giường, nắm đến khi ngón tay tái nhợt.            

Sau này anh thích tách tay cô ra, thích cùng cô đan tay lại với nhau, trong vô thức cô sẽ để lại dấu móng tay trên mu bàn tay của anh.       

Thấy anh không tức giận, lá gan của Mộ Du Vãn mới bắt đầu lớn dần lên.           

Sau này mỗi khi làm chuyện đó, trong màn đêm đen kịt, không cần biết cô thuận tay bắt được chỗ nào của anh, cô cũng dám cào.  

Có điều Mộ Du Vãn không ngờ tới tối qua mình cào anh nghiêm trọng như vậy.          

Cô nhớ mang máng tối qua khi cô không chịu nổi nữa đã cầu xin anh kết thúc nhanh một chút, anh không chịu nên móng tay của cô cứ thế mà quẹt qua.   

Vết cào này ở vị trí cổ, chỉ thiếu chút nữa là lên đến cằm.        

Không biết chút nữa anh mặc quần áo vào có thể che đi được hay không, nhớ đến chuyện ba người nhà Thời Tuyết Di lát nữa sẽ đến, không nên để cho họ phát hiện ra, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô.        

Mộ Du Vãn còn đang nghiên cứu vết đỏ trên cổ của anh thì người đàn ông đột nhiên mở mắt mà không báo trước.    

Đôi mắt đen nhánh u trầm kia, không có chút gì là buồn ngủ khi mới ngủ dậy, rõ ràng đã sớm thức giấc.           

Mộ Du Vãn bị anh nhìn chằm chằm thì sửng sốt chớp mắt một cái, theo bản năng tránh đi ánh mắt của anh, nhìn lung tung ra chỗ khác: “Anh, anh tỉnh rồi sao còn không dậy?”            

Sườn cổ của Giản Quý Bạch có hơi đau, anh duỗi tay che lại, liếc mắt nhìn cô, âm thanh nhàn nhạt không rõ cảm xúc: “Bị thương, không dậy nổi.”

Mộ Du Vãn: “…”

Bầu không khí yên tĩnh có chút mất tự nhiên, Mộ Du Vãn vén chăn bước xuống giường: “Em đi lấy băng dính cá nhân giúp anh”  

Cô chạy đến trước bàn, mở ngăn kéo ra tìm kiếm.       

Giản Quý Bạch cứ thế nằm trên giường đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô.                  

Lúc này cô đang mặc một váy lụa màu hoa hồng đỏ, lớp váy mỏng manh bao lấy dáng người thướt tha thoát ẩn thoát hiện.         

Bạn bè thân thiết của anh ở Lan Thành mỗi khi nhắc đến vị này nhà anh, khó có khi lại có đánh giá giống nhau: Xinh đẹp, dịu dàng, hiền thê

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play