Buổi chiều yên ả, làn gió nhè nhẹ từ đâu thổi đến làm
tung bay tấm rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang trực tiếp rọi vào, chia tấm thảm
mềm mại trong phòng thành hai mảnh sáng và tối.
Mộ Dữu tựa vào bàn làm việc, hiện tại cô đang bị Doãn Mặc
kìm kẹp.
Cô hoảng hốt, trái tim muốn vọt ra ngoài, cố nở một nụ
cười: “Em không có bí mật gì cả, nào có giấu gì anh đâu chứ? Anh không có bằng
chứng, đừng nghi oan em như vậy.”
“Bằng chứng sao?” Doãn Mặc giơ ngón trỏ, gõ nhẹ lên
notebook của cô hai cái: “Em mau mở ra cho anh xem, không chừng sẽ có bằng
chứng.”
Mộ Dữu biết nếu cô càng lo sợ sẽ khiến anh càng nghi ngờ,
vẫn giữ nét mặt bình tĩnh: “Anh thật vô lý, em vì sao lại phải mở cho anh xem?
Đây là máy tính của em, anh phải tôn trọng quyền riêng tư của em, anh nghĩ xem,
có bao giờ em muốn xem điện thoại hay máy tính của anh đâu.”
Doãn Mặc từ trong túi lấy điện thoại đưa cho cô: “Em cứ
tự nhiên, máy tính cũng có thể cho em tuỳ ý xem.”
Anh nhìn cô, hai đồng tử đen láy sâu thăm thẳm như muốn
nhìn thấu suy nghĩ của cô : "Anh đối với em trước giờ không có bí
mật."
Mộ Dữu: "..."
Nghe lời nói này từ anh, người có bí mật như cô không
khỏi tự hổ thẹn.
"Thật ra…" Cô cúi gằm mặt, hít một hơi thật
sâu, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn anh: "Trong máy tính của em thật sự có bí mật,
nhưng không phải làm điều sằng bậy có lỗi với anh, chỉ là có chút ngượng
ngùng."
"Hửm? "
Mộ Dữ thở bày, bày ra bộ mặt nếu anh đã phát hiện, cô sẽ
thành thật trình bày: "Chuyện là, trường đại học A sắp tới sẽ làm lễ kỷ
niệm thành lập trường, anh có người quen ở trường đại học A, chắc cũng biết
điều này nhỉ?"
Doãn Mặc: "Ừ, thầy Hoắc có nói với anh."
Mộ Dữu nói tiếp: "Thầy Cận nhờ em thiết kế thư mời
kỷ niệm ngày thành lập trường, chờ đến khi anh nhận được thư mời, nhìn tên
người vẽ bìa thư là tên em, sẽ khiến anh bất ngờ, cho nên em mới không cho anh
biết trước chuyện này."
Cô chỉ chỉ máy tính còn đang nằm trên bàn: "Vừa rồi
em đang làm việc đó."
"Chỉ có như vậy?" Doãn Mặc nhớ lại gương mặt lo
lắng của cô, trong lòng anh có chút bán tín bán nghi.
Mộ Dữu quả quyết gật đầu: "Vâng, chỉ như vậy
thôi."
Bị anh dọa một phen hết hồn, cô dỗi hờn: "Đều tại
anh cả, cứ ép em nói, giờ nói ra rồi không còn gì bất ngờ nữa."
"Hoàn thành đến đâu rồi?" Doãn Mặc hỏi.
Mộ Dữu: "Sắp xong rồi."
Thật ra bản thiết kế cô đã nộp trước kỳ nghỉ, thầy Cận
rất hài lòng, đã cho người mang đi in ấn, sau khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ phát cho
mọi người.
Mộ Dữu bổ sung thêm một câu: “Sau khi kì nghỉ kết thúc,
anh có thể nhận được thư mời.”
“Chúng ta không phải nói sẽ ra ngoài chơi sao, mau đi
nhanh kẻo trời tối.” Cô vừa nói vừa với lấy chai xịt chống nắng trên bàn, trên
mặt trên cổ xịt hai cái, xịt tay xuống chiếc váy liền thân cô đang mặc, xịt
xuống luôn cả cặp chân trắng ngần của cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Doãn Mặc vẫn cố định
trên laptop của cô, như suy tư điều gì đó.
Anh không tin sao?
Sau khi trở về, liệu anh có nhân lúc cô không đề phòng,
xem trộm máy tính của cô không nhỉ ?
Tuy rằng cô có cài mật mã, nhưng cũng không thể đảm bảo
chó ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.