Nếu như không phải chính tai Mộ Dữu nghe thấy, quả thật
rất khó tin lời nói này phát ra từ miệng của Doãn Mặc.
Dưới màn đêm,cô không thể nào nhìn rõ khuôn mặt đó nếu
như giọng nói không khác gì chó đen lớn Doãn Mặc, thì Mộ Dữu sẽ nghĩ đó là một
người khác.
Một người giỏi tự chủ và quản lý bản thân như anh có khi
nào mất kiểm soát không?
Lại có thể đưa ra những yêu cầu xấu hổ với cô.
Mộ Dữu ngập ngừng đưa tay ra sờ thử nhiệt độ trên trán
của anh, hình như còn ấm hơn nhiệt độ trên tay cô.
“Anh” Mộ Dữu rút tay về, dừng một chút để tìm cớ cho sự
hớ hênh đêm nay của mình: “Anh có phát sốt không?”
Doãn Mặc đương nhiên là hiểu cô đang nghĩ gì, đôi mắt đen
nhìn xuyên qua làn sương mỏng trước mắt, khóa chặt bóng hình đang trong lòng.
Anh khó khăn chuyển động yết hầu, nhắc nhở cô: “Em có
biết đã bao lâu kể từ lần uống rượu đêm đó rồi không?”
Mộ Dữu bối rối trong giây lát, dần nhớ lại.
Lúc đó là đầu tháng hai đến bây giờ là tháng năm, cách
nhau ba tháng.
Có lẽ Mộ Dữu đã hiểu được ý của anh.
Không lâu sau sự cố đó, cô và anh cũng đi đăng kí kết hôn
và chính thức trở thành vợ chồng, nhưng cũng từ lúc đó Doãn Mặc không đụng vào
cô nữa.
Mặc dù cũng có những lúc họ thân thiết với nhau, nhưng
anh luôn là người giúp đỡ cô, chứ chưa bao giờ yêu cầu Mộ Dữu làm bất cứ điều
gì cho anh.
Bây giờ nghĩ lại, Mộ Dữu cũng thấy khó tin.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy cũng thường xuyên ngủ
chung giường, Doãn Mặc thật sự vẫn rất lịch sự.
Nếu là một người đàn ông bình thường, anh có thể chịu
đựng được lâu như vậy xứng đáng với danh hiệu tiết chế và được lan truyền cho
toàn thế giới.
Dạo gần đây mối quan hệ của hai người cũng trở nên tốt
hơn, cũng đã đi đăng ký kết hôn, thì sao anh có thể nhịn được.
Mộ Dữu còn đang ngẩn người thì Doãn Mặc đã cúi người
xuống chộp lấy môi cô mà cắn như đang trừng phạt cô: “Đang suy nghĩ gì vậy, sao
chưa trả lời anh.”
Mộ Dữu bị anh cắn đau, rên lên một tiếng, cô thấp giọng
hỏi: “Trả lời cái gì?”
Anh hôn lên vành tai đầy mẫn cảm của cô, mơ hồ nói: “Giúp
anh đi.”
Mộ Dữu có chút cứng ngắc rùng mình một cái, nhưng vừa mở
miệng liền không khống chế được: “Sao, làm sao giúp?”
Môi anh di chuyển dọc theo vành tai,cuối cùng dừng lại ở
xương quai xanh của cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Anh nắm lấy tay cô cầm lên: “Em nghĩ sao?”
Mộ Dữu: “…”
Vốn dĩ Mộ Dữu nghĩ ngủ trước mười giờ có chút sớm, nhưng
cô không ngờ rằng sẽ kéo dài đến mười hai giờ.
Cửa phòng tắm đã bị khóa, Mộ Dữu đứng trước bồn rửa tay,
dòng nước ào ạt bắn tung tóe từ những ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo của cô.
Những ngón tay thon thả, mảnh khảnh, dưới ánh đèn ngón
tay cô như những viên ngọc bích được chạm khắc tinh xảo.
Cô lấy một ít nước rửa tay cho vào lòng bàn tay để tạo
bọt.
Mộ Dữu mím nhẹ khóe môi, cuối thấp đầu mí mắt rũ xuống,
cẩn thận rửa sạch những ngón tay, mặc dù hai cánh tay đã mỏi nhưng cô vẫn cố
chấp.
Trong lòng cô hiện lên hình ảnh vài phút trước.
Nhiệt độ bên tai cô không hề giảm xuống mà cứ thế tăng
lên.
Ánh mắt cô nhìn những ngón tay, không biết là do cô thức
khuya quá lâu làm cô mất tập trung hay sao mà cô nhìn bọt nước rửa tay ra một
thứ khác.
Mí mắt cô chợt giật giật hai cái, cô vội vàng thò tay
xuống vòi nước rửa sạch.
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ hai lần: “Em không sao chứ?”
Mộ Dữu nhìn xuyên qua lớp kính mờ, cô có thể mơ hồ thấy
được một bóng người cao lớn.
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo ngọt ngào, phảng
phất vừa mới ăn no, ngay cả âm cuối cũng có chút lười biếng.
Điều này khiến cho Mộ Dữu cảm thấy hơi khó chịu, cánh tay
của cô vẫn còn đau.
Cô không đáp lại lời anh, chậm rãi lấy khăn ra lau mặt.
Cô chầm chậm lau từng ngón tay.
Sau một hồi trầm mặc, cô mới mở cửa phòng tắm.
Doãn Mặc đứng ngay ngắn ngoài cửa, trên người đã mặc
chỉnh tề bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám bạc.
Khuôn mặt tuấn tú, sắc bén kia vẫn bình tĩnh như bao
ngày, phong thái trong sáng và trang nghiêm.
Nhìn thế nào cũng giống như anh vừa còn cuồng nhiệt hoang
dã, đắm chìm trong dục vọng.
Lúc này nhìn anh có chút lãnh đạm và kiêu ngạo không thể
với tới được.
Chỉ trong nháy mắt mà Mộ Dữu cảm thấy chó đen lớn vừa nãy
và chó đen lớn ngay trước mặt lúc này là hai con khác nhau.
Tốc độ lât mặt quá nhanh!
Doãn Mặc nắm lấy hai tay của cô nghịch: “Rửa tay lâu như
vậy, nếu anh không gọi em có bị lột da không?”
Anh cuối người xuống ngang bằng với chiều cao của cô,
nheo đôi mắt, trầm ngâm nhìn cô: “Em không thích sao?”
Mộ Dữu đỏ mặt rút tay về, cô lướt qua người anh tiến về
chiếc giường.
Không phải là cô không thích, mà lần đầu tiên làm chuyện
này nên cô không khỏi có chút ngượng ngùng. Nghĩ đến việc chạm vào vật ẩm ướt
kia ở trong lòng bàn tay, cô cảm thấy mắc cỡ không dám nhìn anh.
Cô dùng chăn trùm kín người, hai má cô đỏ bừng lầm bầm
nói: “Em đi ngủ trước đây.”
Doãn Mặc nhìn quả cầu đang nằm trên giường kia, anh lặng
lẽ mỉm cười.
Anh đi tắt đèn và đóng cửa phòng tắm rồi quay trở lại
giường.
Đèn ngủ đã tắt, Doãn Mặc nằm xuống kéo cô vào trong lòng,
anh kéo cái chăn xuống lộ ra cái đầu đang giấu của cô.
Mộ Dữu cũng không cự tuyệt hành động của anh, cô thuận
thế nằm lên cánh tay vùi mặt vào trong lòng anh: “ Khó khăn lắm mới đến Trường
Hoàn một lần, mai em có hẹn với Thư Minh Yên rồi.”
“Được.” Doãn Mặc hôn lên trán cô: “Ngày mai ăn sáng xong,
anh sẽ chở em qua đó.”
Ở nhà của ông bà nội, Mộ Dữu cũng không ngại ngùng gì mà
ngủ tới tám giờ mới dậy.
Sau khi ăn sáng xong, Doãn Mặc lái xe đưa cô đến trường
của Thư Minh Yên.
X ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.