“Nói tới nói lui, vẫn là muốn đòi quà.” Doãn Mặc xách cậu
nhóc từ sô pha ném xuống: "Chú có mua quà cho cháu rồi, vào phòng quản gia
mà tìm."
Lê Hân bé nhỏ và người giúp việc nhanh chân chạy mất.
Doãn Mặc cúi đầu phủi đi lớp bụi trên quần áo do bị đế
giày của Doãn Lê Hân giẫm lên, không nhìn thấy hai vợ chồng Doãn Toại, anh hỏi
bà nội: "Anh trai cháu đi đâu rồi? Sao lại gửi con của anh ấy cho ông bà
vậy?"
Bà nội nói: "Vợ chồng bọn nó hôm nay về nhà bà
ngoại, lần trước Lê Hân ghé nhà cậu, đánh nhau làm xước mặt con của cậu. Hôm
nay mẹ nó quyết định sẽ không cho theo, nên mới gửi nhóc con đến đây
chơi."
Mộ Dữu bật cười, khó trách vừa rồi cậu nhóc bảo mẹ mình
muốn đem mình đi tặng cho người khác.
Bà nội lắc đầu thở dài: "Tên nhóc này hư thật, không
biết giống ai."
Lê Hân nhỏ bé hai tay ôm lấy món quà, dáng đi xiêu vẹo
quay trở lại, khịt mũi: "Cháu vừa mới đi khỏi là mọi người liền nói xấu
cháu, mọi người mới hư ấy."
Giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên, cậu nhóc khẽ
nhếch cầm, điệu bộ thật giống ông cụ non, khiến những người trong nhà được một
phen cười vỡ bụng.
Cậu nhóc đi tới kéo tay Doãn Mặc: "Chú à, chú ra
chơi với cháu đi."
Doãn Mặc đứng dậy rời khỏi sô pha, anh cũng kéo tay Mộ
Dữu đang ngồi cạnh: "Đi nào, anh dẫn em đi dạo một vòng."
Phía sau căn biệt thự có một vườn hoa nhỏ, bà nội rất
thích trồng hoa, hoa trong vườn được chăm bẵm rất khéo tay, cách sắp xếp bài
trí từng loài hoa trông rất bắt mắt.
Một con bướm từ đâu bay tới, dừng chân đậu trên cánh hoa
tường vi màu hồng nhạt.
Ánh nắng ấm áp, soi nhẹ lên khuôn mặt, cảm giác dễ chịu
đến lạ kỳ.
Một góc sân nhỏ được dựng lên để làm giàn nho, ở dưới có
đặt một bộ bàn ghế để ngồi nghỉ ngơi ngắm hoa ngắm cỏ, Doãn Mặc ngồi xuống ghế,
trên bàn để món quà anh mua cho Lê Hân nhỏ bé, hộp quà được mở ra là đồ chơi
điều khiển xe đua từ xa.
Anh lắp ráp đường đua và xe đua xong xuôi thì đưa lại bộ
điều khiển cho cậu nhóc.
Có đồ chơi mới, Lê Hân nhỏ bé cũng không nghịch ngợm nữa,
cậu nhóc ngồi bệt trên đất chăm chú chơi một mình.
Mộ Dữu ngồi trên xích đu, hơi đu đưa nhẹ, cô thích cảm
giác sau khi mũi chân chạm xuống đất, ghế đu mượn lực nâng cô lên cao hơn.
Nhìn vườn hoa lung
linh trước mắt, cô cảm thấy bản thân đã tìm thấy nguồn cảm hứng mới từ tư liệu
sống cho bộ truyện tranh của mình.
Thấy Doãn Mặc đi tới, cô nói: "Vườn hoa này thật
đẹp."
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay vòng ra sau lưng
ghế, ôm lấy cô: "Trước kia khu vườn này còn đẹp hơn nữa, nhưng mà nhiều
chậu hoa đã bị cậu nhóc bướng bỉnh kia làm gãy."
Anh hơi nhướng cằm đến góc vườn, ý muốn nói đến Lê Hân
nhỏ bé: "Nhóc con là chắt trai đầu tiên của ông bà nội, nên hai ông bà yêu
thương nhóc con lắm, không nỡ đánh roi nào."
Mộ Dữu cũng hướng ánh mắt nhìn về phía cậu nhóc, Lê Hân
nhỏ bé đang cầm chiếc điều khiển từ xe chơi đua xe, trong miệng còn lầm bầm
điều gì đó.
Lại nhớ tới những lời tinh nghịch mà cậu nhóc nói lúc
ngồi trong phòng khách, Mộ Dữu bất giác
nhoẻn miệng cười: "Rất đáng yêu."
"Hửm?" Doãn Mặc quay sang nhìn cô: "Em
thích à?"
Mộ Dữu chớp chớp đôi mắt, nhớ đến lời Lê Hân nhỏ bé hỏi
cô muốn có con trai không, cô nhướng mày: "Thì sao nào, nếu em nói thích,
anh sẽ nhận cậu nhóc làm con trai chúng ta?"
"Đã lớn như vậy rồi, mang về nuôi cũng không dễ dàng
uốn nắn." Ánh mắt đen nhánh của anh khẽ gợn sóng, đôi môi gợi cảm mấp máy:
"Hay là chúng ta tự mình sinh một đứa."
Nói xong, hầu kết anh khẽ lên xuống vài nhịp, anh kề sát
môi cô, phả ra làn hơi ấm nóng, khẽ thì thào: "Được không?"
Mộ Dữu có chút ngây người, trên mặt lại không lộ rõ, cô
dựa lưng vào thành ghế đu, bình tĩnh nói: “Sao anh khô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.