Doãn Mặc dáng người cao lớn đứng dựa vào tủ quần áo, khẽ
nhướng mày nhìn cô: "Hai chúng ta là vợ chồng, sao em lại hùa theo Mộ Du
Trầm và Giản Quý Bạch mà chê cười anh chứ? Đối với em điều đó vui lắm
sao?"
Mộ Dữu sắp xếp quần áo của mình vào vali, không thèm quay
đầu nhìn anh, cô đáp: "Vợ chồng như chim trong rừng, tai họa đến mỗi người
một hướng, lúc bọn họ chê cười anh, em cũng nên hùa theo mới phải đạo."
Doãn Mặc: "..."
"Anh sao còn chưa thay quần áo?" Mộ Dữu nhìn
anh còn khoác chiếc áo tắm, đi tới đi lui, lên tiếng hối thúc: "Chúng ta
phải ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, anh cứ lề mề như vậy, ông bà
nội nhất định sẽ chờ chúng ta đến sốt ruột mất.”
"Anh biết mà." Doãn Mặc quay sang nhìn cô, ánh
mắt hiện lên vài tia đen tối: "Nhưng mà em vẫn còn trong phòng, lẽ nào em
muốn xem anh thay đồ?"
"Được thôi." Nói rồi anh từ từ cởi dây buộc của
áo tắm.
Đồng tử Mộ Dữu khẽ co rút hai lần, miệng lẩm bẩm:
"Đâu phải chưa từng nhìn anh thay đồ."
— — —
Thức dậy hơi sớm, Mộ Dữu ngồi trên máy bay mệt rã rời, cô
mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Giật mình tỉnh giấc, đầu cô đang dựa vào vai Doãn Mặc, cổ
để sai vị trí trong thời gian dài, có chút khó chịu, cô ngẩng đầu khởi động lại
khớp cổ: "Đến đâu rồi?"
Hỏi xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía dưới là
đường băng của sân bay, đã tới rồi, máy bay chuẩn bị đáp đất.
"Đã đến nơi rồi." Doãn Mặc bỏ tờ tạp chí sang
một bên, nhìn thấy cô vẫn còn đang xoa xoa phần cổ, anh chủ động đưa tay sang
phụ cô, dịu dàng hỏi: "Em còn đau không?"
Ánh mắt mơ màng của Mộ Dữu hiện rõ một điều, cô còn ngái
ngủ, khẽ lắc đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Máy bay trượt dài trên đường băng, cuối cùng cũng dừng
hẳn, Mộ Dữu ngồi thẳng lưng lên, sửa soạn lại đầu tóc, quay sang hỏi Doãn Mặc:
"Em như này đã ổn chưa? Ngủ một giấc dậy liệu tóc tai có trở nên rối bời,
khó coi không?"
Doãn Mặc quan sát cô một lúc, cảm thấy không có vấn đề
gì, anh đáp: "Mọi thứ vẫn ổn."
Mộ Dữu vẫn không quá tin tưởng anh, bèn mở túi xách lấy
gương ra soi, cô hốt hoảng, vội lấy đồ trong túi xách chỉnh trang lại dung mạo
của mình, cuối cùng đánh thêm một lớp son môi.
Sửa soạn xong xuôi, tóc tai gọn gàng, cô mới cảm thấy hài
lòng, bỏ các đồ trang điểm vào lại túi xách.
Doãn Mặc dựa lưng vào ghế quan sát tất cả, anh mở miệng
chế giễu cô: "Đi gặp ông bà nội của anh, sao lại gấp gáp như vậy? Trước
đây ra mắt bố mẹ anh, em cũng không như thế này."
"Ai gấp gáp chứ?" Mộ Dữu bắt đầu biện hộ cho
chính mình: "Bố mẹ anh định cư tại An Cầm đã lâu, lại còn là bạn của ông
nội em, em cũng xem như quen biết họ từ bé, tính tình họ thế nào em cũng hiểu
qua. Còn ông bà nội là lần đầu tiên em gặp họ, đương nhiên phải tạo ấn tượng
tốt, cái này không phải gọi là gấp gáp, mà chính là tôn trọng."
Doãn Mặc mím môi nhịn cười: "Được rồi, được rồi, xem
như anh dùng sai từ."
Hai người vừa ra ngoài sảnh sân bay, ông cụ Doãn đã cẩn
thận bố trí cho hai người xe riêng chờ sẵn.
Doãn Mặc và Mộ Dữu lên xe trước, tài xe lấy hành lý và
quà cáp bỏ sau cốp xe.
Mộ Dữu đã hơn ba năm không đi đâu xa, nhìn cảnh vật ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.