Công viên trò chơi biển người tấp nập, tay Mộ Dữu bị Doãn
Mặc nắm chặt, vừa giãy giụa vừa nói: “Chỗ vắng người gì chứ, anh nhìn xem ở đây
nơi nào cũng thấy người, anh có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói ở đây đi.”
Mộ Dữu mới không muốn cùng anh đi đến chỗ không có ai,
lấy tư thế hung hãn của anh, lỡ như anh tẩn cô một trận thì sao?
Ở đây có nhiều người, cô sẽ được an toàn hơn.
Mộ Dữu dừng lại ở bên hồ, ngồi xổm trên mặt đất không
chịu rời đi: “Em có chút mệt rồi.”
Doãn Mặc đi theo dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Đứng dậy
đi.”
“Không dậy nổi.” Mộ Dữu nâng cằm lên, tìm lại khí thế của
chính mình: “Anh có biết cách theo đuổi người khác không vậy, em đã mệt như thế
này rồi, còn một hai phải lôi kéo em đi. Em nói cho anh biết, anh như vậy chắc
chắn sẽ không theo đuổi được em!”
Cô hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi không thèm để ý đến
anh.
Mặt trời ẩn mình trong mây đen lại xuất hiện, toàn bộ
công viên trò chơi đều bị phơi nắng.
Hai gò má của Mộ Dữu đỏ bừng, có lẽ cô cảm thấy nóng, có
một sự khó chịu không thể giải thích được trên gương mặt của cô.
Doãn Mặc nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của cô, đưa tay nhẹ
nhàng xoa xoa, chậm rãi nói: “Phía trước có một cái ghế dài, ngồi ở chỗ này làm
gì, đi qua đó ngồi một lát đi.”
Thấy cô không nhúc nhích, Doãn Mặc lại nói: "Còn
không đứng dậy, một lát nữa sẽ bị người khác chiếm mất."
Ở công viên trò chơi tìm một chỗ để nghỉ ngơi quả thật
không dễ dàng, Mộ Dữu lập tức đứng dậy, chạy vài bước, ngồi lên đó.
Cặp băng ghế này vừa phải trong cái buồn tẻ và khô khan
của bầu trời liễu rủ.
Gần đây nhiệt độ tăng quá nhanh, mấy ngày trước còn mát
mẻ, bây giờ đột nhiên chuyển sang mùa hè.
Nhìn thấy một chiếc xe bí ngô bán đồ uống và kem đang
phát ra âm nhạc, Mộ Dữu liếm đôi môi nứt nẻ của mình.
Doãn Mặc đứng dậy đi qua đó, không lâu sau, anh cầm một
ly nước uống qu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.