Mộ Dữu và Lục Kỳ Châu đã hẹn gặp nhau ở cổng công viên trò chơi lúc 8 giờ rưỡi, không biết cậu ta gọi sớm như vậy làm gì.

Nói thầm trong lòng, cô cầm điện thoại lên, áp vào tai: “Sao vậy?”

Lục Kỳ Châu nói: “Đương nhiên là hỏi xem chị dậy chưa rồi, em sợ chị thả bồ câu cho em.”

Mộ Dữu nhất thời không nói nên lời: “Tôi là loại người lật lọng như vậy sao? Yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định sẽ đến... Ừm, gặp lại sau.”

Cất điện thoại vào túi, ngước mắt lên cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Doãn Mặc.

"Có hẹn?" Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Đi ăn sáng đi, đã làm xong rồi.”

Mộ Dữu gật đầu, đi xuống lầu với anh.

Ngồi trên bàn ăn, Doãn Mặc đặt bữa sáng trước mặt cô, hôm nay là sandwich và sữa bò.

Mộ Dữu nhấp một ngụm sữa, rồi mới cầm lấy sandwich trên đĩa.

Doãn Mặc ngồi bên cạnh ăn với cô, thản nhiên hỏi: “Em định đi đâu chơi với cậu ta?”

Mộ Dữu nói: “Là một công viên trò chơi thú vị.”

Doãn Mặc gật đầu, ăn đồ ăn trong tay, không nói tiếp nữa.

Mộ Dữu lén liếc nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng không có biểu cảm gì khác.

Người vừa gọi cho cô là nam, vậy mà anh lại không hỏi xem người đó là ai.

Kệ đi, thích hỏi thì hỏi không hỏi thì thôi.

Mộ Dữu nhấp một ngụm sữa, cúi đầu ăn phần của mình.

Doãn Mặc khẽ nhìn cô.

Hôm nay Mộ Dữu mặc một chiếc áo sơ mi trắng có tay áo hình lá sen, kết hợp với quần jean xanh, tóc trên đầu buộc thành búi nhỏ, trên mặt được trang điểm tinh xảo, khi ăn gì hai má cô cũng phồng lên rất đáng yêu, khẽ động khẽ động, nhìn qua cả người rất thoải mái dễ chịu.

Cùng với động tác cầm sandwich cho vào miệng của cô, tay áo sơ mi voan trượt xuống cổ tay, để lộ nửa cánh tay trắng như tuyết.

Chiếc vòng hồng ngọc vẫn đeo trên cổ tay cô, khiến cổ tay đều rất tinh tế, giống như ngọc bích được chạm khắc tinh xảo.

Doãn Mặc lại nhìn lần nữa, thấy trên cổ cô không đeo gì.

Cả người, chỉ đeo một cái vòng tay hồng ngọc, lại còn là quà của đàn ông tặng.

Tối hôm qua anh nói theo đuổi cô, Mộ Dữu cũng không tỏ rõ thái độ, nhưng hôm nay lại đeo đồ người khác tặng, còn đi hẹn hò với người đó.

Doãn Mặc lại nhớ đến những gì hai người nói trước khi kết hôn, nếu sau này cô tìm được người mình thích, muốn ly hôn với anh, anh sẽ đồng ý.

Cô đã tìm được rồi sao?

Nhưng tối qua cô cũng không từ chối anh theo đuổi mà, hẳn là cô với tên nhóc kia vẫn chưa phải quan hệ bạn trai bạn gái.

Nếu vậy thì anh vẫn còn cơ hội.

Sandwich trong tay Doãn Mặc trở nên vô vị, anh đặt xuống, lấy khăn giấy lau tay: “Ăn xong đừng đi vội, ở đây chờ anh một chút.”

Mộ Dữu hơi hoang mang, cô nhìn đồng hồ và cái sandwich sắp ăn xong trên tay: “Có chuyện gì sao?”

Chỗ này cách công viên trò chơi khá xa, hôm nay còn là ngày nghỉ lễ có thể sẽ tắc đường, cô sợ sẽ đến trễ.

Thấy Doãn Mặc đã đứng dậy đi lên lầu, cô nói: “Vậy anh nhanh lên!”

Mộ Dữu ăn nốt miếng bánh sandwich cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, Doãn Mặc đi từ trên tầng xuống, lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh mở lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc vòng cổ Red Beryl.

“Đây không phải là cái được đấu giá cách đây không lâu sao?” Mộ Dữu vội vàng nhận lấy: “Em cất kỹ rồi, anh còn lấy ra làm gì?”

Doãn Mặc nói: “không phải hôm nay em đi ra ngoài chơi sao, em còn thiếu một cái vòng cổ.”

“Cái này đắt lắm, em sợ sẽ làm mất nó.” Sau khi lấy được từ buổi đấu giá, cô chưa lần nào dám đeo nó ra ngoài.

Doãn Mặc nhận lấy, chủ động đứng dậy giúp cô đeo vào cổ: “Anh mua cho em đeo, em cất làm gì?”

Động tác của anh nhẹ nhàng, Mộ Dữu cảm thấy cổ hơi ngứa, một viên bảo thạch đỏ tươi rủ xuống dưới xương quai xanh.

Mộ Dữu cầm điện thoại lên, mở camera trước, soi soi.

Cổ của cái áo này hơi lớn, lộ ra phần da trắng mịn quanh xương quai xanh, một chiếc vòng cổ kim cương điểm xuyết ở giữa, lập tức trở nên sinh động hơn.

Cô quay lại, hỏi Doãn Mặc đứng sau: “Đẹp không?”

Doãn Mặc nhìn vòng cổ, rồi nhìn vòng tay trở nên ảm đạm hơn trên tay cô, tâm trạng lập tức trở nên vui hơn: “Đẹp.”

Mộ Dữu cảm thấy loại vòng cổ này kết hợp với váy sẽ đẹp hơn, nhưng hôm nay cô đi công viên trò chơi, vì để có thể chơi thoải mái, nên cô mặc rất tùy tiện.

Nhưng vì Doãn Mặc đeo cho cô, nên Mộ Dữu vẫn quyết định đeo nó.

Anh người này rất kỳ lạ, ăn sáng được nửa chừng, lại đột nhiên chạy lên lấy vòng cổ cho cô.

Cũng không biết anh nghĩ gì trong đầu nữa.

Cô âm thầm cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy cũng không còn sớm, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy túi sau lưng rời khỏi bàn ăn.

Khi cô đi ngang qua Doãn Mặc, đột nhiên nghe thấy anh nói: "Hôm nay anh không có việc gì làm."

Mộ Dữu hơi khựng lại, do dự quay đầu lại.

Doãn Mặc tiếp tục nói: “Nếu em không thấy phiền thì anh có thể lái xe đưa em đến đó.”

Thấy Mộ Dữu im lặng, anh cầm lấy chiếc túi trên tay cô: "Đi thôi."

Mộ Dữu ngây người tại chỗ hai giây.

Tối hôm qua vừa nói muốn theo đuổi cô, vậy đây là bắt đầu rồi sao?

Thấy bóng người đã đi đến huyền quan, cô vội vàng đi theo.

───

Công viên trò chơi mà Mộ Dữu với Lục Kỳ Châu hẹn, là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở An Cầm.

Mặc dù là buổi sáng, nhưng đường đi đến đó có rất nhiều xe, đường tắc nghẽn, tốc độ di chuyển ngày càng chậm.

Lục Kỳ Châu đã đến trước rồi, cậu ta đứng ở cửa công viên trò chơi gọi cho Mộ Dữu.

Mộ Dữu nhận điện thoại, ngửa cổ nhìn đoàn xe dài phía trước: “Có lẽ tôi sẽ đến muộn, cậu đi mua vé trước đi.”

Cất điện thoại đi, Mộ Dữu quay sang hỏi Doãn Mặc: “Còn có đường nào khác đi được không?”

“Đây là đường duy nhất.”

Mộ Dữu bĩu môi, không vui lắm.

Nếu biết vậy cô sẽ dậy sớm chút, ngày nghỉ lễ có rất nhiều người, cho nên một ngày cũng không chơi được mấy trò, lại còn bị tắc đường, phỏng chừng còn phải chơi ít hơn hai trò.

Mộ Dữu không nhớ đã bao lâu rồi mình không đến công viên trò chơi, cô muốn chơi rất nhiều trò.

Dư quang của Doãn Mặc lướt qua cô, thỉnh thoảng Mộ Dữu lại nhìn đoàn xe trước sau, mím môi, vẻ vội vàng trên mặt không thể che giấu được.

Sau khi Lục Kỳ Châu gọi điện thoại đến cô bắt đầu như vậy, chảng lẽ cô nóng lòng muốn gặp thằng nhóc kia vậy sao?

Mộ Dữu không biết Doãn Mặc đang nghĩ gì, nên cô lấy điện thoại ra mở hội thoại nói chuyện với Lục Kỳ Châu: [Nếu không cậu vào trước đi, như vậy thì cậu có thể chơi thêm được vài trò]

Lục Kỳ Châu gửi voice sang, lúc Mộ Dữu bấm mở, giọng nói tự động được phóng to trong trong xe, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Chị, em là ra ngoài chơi cùng chị, không thấy chị thì em tự chơi làm gì. Không sao chị cứ từ từ, không cần gấp, em chờ chị.”

Doãn Mặc nắm tay lái, lông mày anh nhíu lại, các đường nét trên gương mặt sắc bén hơn vài phần.

Gọi ai là chị vậy, bây giờ bọn nhóc này theo đuổi quá dầu mỡ đi.

Vốn Doãn Mặc cho rằng Mộ Dữu cũng sẽ cau mày giống mình, nhưng không ngờ khóe miệng cô lại cong lên, dường như tâm trạng cô không tệ lắm.

Cô đè ngón tay lên màn hình điện thoại, cũng gửi voice cho đối phương, vừa bất lực lại vừa nuông chiều: “Được thôi, vậy cậu ngoan ngoãn chờ đi, nhưng lúc nào đến thì tôi cũng không thể đảm bảo với cậu được.”

Sắc mặt Doãn Mặc càng u ám hơn.

Nếu anh nhớ không nhầm thì Mộ Dữu chưa từng nói với anh bằng giọng điệu như vậy.

Giọng điệu nói chuyện của hai người này đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play