Bóng đêm ngày càng dày đặc, trăng và sao đều bị che bởi mây đen, bầu trời đen kịt như một mảnh gấm đen.

Trong công viên của chung cư sang trọng bậc nhất trung tâm thành phố, thảm thực vật xanh mướt được tu bổ lại vừa đẹp vừa gọn gàng, ánh sáng ấm từ ánh đèn được mở lên, chiếu sáng bọt nước bị bắn tung tóe trong đài phun nước.

Mộ Dữu đứng dậy khỏi người anh, một mình đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm trong lành mát mẻ bên người.

Đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này có chút mê ly, trống rỗng.

Phía sau có động tĩnh, Doãn Mặc đang cài lại khuy áo sơmi, chậm chạp đi tới, dừng ở đằng sau cách cô không xa.

Mộ Dữu quay lưng về phía anh: “Tại sao ngày đó anh lại từ chối em?”

Doãn Mặc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, bước tới bên cạnh, giọng nói còn xen chút khàn khàn: “Quá bất ngờ, anh không nghĩ em sẽ đối với anh...”

Tay Mộ Dữu vịn vào cửa sổ, đốt ngón tay hơi cong lại, mí mắt rũ xuống: “Nên lúc ấy anh thật sự không thích em.”

Giọng cô rất nhỏ, hàng mi vừa dày vừa cong của cô rủ xuống, che đi tơ máu trong mắt.

“Không phải.” Doãn Mặc dừng một chút: “Anh chưa từng nghĩ như vậy.”

Lúc ấy đối với anh Mộ Dữu chỉ là một đứa nhỏ của một người bạn giao cho anh thôi.

Doãn Mặc thừa nhận, hai người bọn họ rất hợp nhau, cô hoạt bát lại ngoan ngoãn, cũng rất kiên nhẫn bám theo anh.

Nhưng cho dù như vậy thì sao anh có thể có suy nghĩ gì với một nữ sinh lớp 12 chứ.

Khi Mộ Dữu tỏ tình với anh, anh rất kinh ngạc nên cũng không xử lý tốt.

Anh không biết sao mối quan hệ của hai người lại biến thành như này, cũng không biết nên giải thích như nào với Mộ Du Trầm.

Dưới tình huống này, sao anh có thể nghĩ xem mình có thích cô không.

Trong tiềm thức anh cảm thấy hai người bọn họ không hợp.

Một thiếu nữ tuổi mới lớn như cô, nên yêu đương với bạn cùng tuổi mang trong mình cái gọi là ánh sáng thanh xuân, chứ không phải một người vừa tốt nghiệp đã ngươi lừa ta gạt trên thương trường, đổi trắng thay đen như anh.

Khoảng cách giữa hai người họ quá lớn, họ không phải là người cùng một thế giới.

Hơn nữa một nữ sinh nhỏ tuổi đang dậy thì còn sự ngây thơ với tình yêu, có lẽ chính cô cũng không biết đây chỉ là sự yêu thích nhất thời, nhầm tưởng sự ỷ lại vào anh trong suốt một năm qua là thích.

Chờ sau khi cô vào đại học, gặp được bạn đồng lứa sẽ phát hiện ra tình cảm với anh không phải là tình yêu nam nữ.

Doãn Mặc tự nhận mình rất lý trí, việc gì cũng phải cân nhắc trước.

Nhưng lại không ngờ, sau khi Mộ Dữu đi, vậy mà anh lại cảm thấy không quen.

Trong cuộc sống chỗ nào cũng có dấu vết của cô, bóng dáng cô cũng luôn hiện lên trong đầu anh.

Sau đó lại vì những lời của dì Thôi, và những bức phác thảo cô để lại, Doãn Mặc mới dần đối mặt với lòng mình.

Anh phát hiện không phải Mộ Dữu ỷ lại mình, mà là bản thân anh đã quen mỗi ngày về nhà, đều sẽ có bóng người mỉm cười chạy ra, vươn tay cầm lấy áo khoác của anh, sau đó cùng ngồi trên ghế sô pha với anh, ríu rít kể về chuyện ở trường học.

Khi không có cô, dù anh có nấu cả một bàn đồ ăn, cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

“Thế nên anh mới đi xăm?” Mộ Dữu vẫn luôn không hiểu, thậm chí còn có chút tức giận: “Sao lúc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play