Cao ốc văn phòng của Tập đoàn Quân Hoa.

Trịnh Lâm rời khỏi phòng thư ký. Anh ta cầm văn kiện trong tay, đến trước cửa phòng tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói bên trong toát ra chút lạnh lẽo như băng.

Trịnh Lâm đẩy cửa bước vào trong, liền nhìn thấy Doãn Mặc mặc âu phục, đi giày da ngồi  trước bàn làm việc. Sắc mặt lạnh lùng, giữa lông mày rõ ràng xuất hiện vẻ tiều tụy.

Mới sáng sớm đã không có tinh thần rồi à? Tối hôm qua, không phải là mất ngủ đó chứ?

Trịnh Lâm nghĩ thầm trong lòng, đưa văn kiện trong tay qua: “Doãn tổng, đây là báo cáo hàng quý do bộ phận tài chính đưa tới.”

Doãn Mặc nhận lấy, tùy ý lật xem rồi đặt sang một bên.

Trịnh Lâm chuẩn bị rời đi, Doãn Mặc gọi anh ta lại: “Chờ một chút.”

“Doãn tổng, anh có điều gì.muốn căn dặn?”

Doãn Mặc cúi đầu, im lặng một lúc. Sau đó, anh mới ngẩng đầu lên, thân thiết hỏi thăm: “Cậu từng cãi nhau với bạn gái mình chưa?”

Trịnh Lâm bị hỏi, vẻ mặt đầy hoang mang: “Không, không có.”

Tinh thần của anh ta tốt như vậy, tâm trạng vui vẻ như vậy, trông giống như anh ta đã cãi nhau với bạn gái à? Ngược lại Doãn tổng xệ mặt, rất giống cãi nhau.

Sau khi suy nghĩ này lóe lên, anh ta bỗng nhiên ngước mắt lên, dùng thái độ thăm dò, lại gần bàn làm việc hỏi: “Anh và vợ cãi nhau à?”

“Không có.” Doãn Mặc suy sụp, giọng nói mang theo cảm giác lạnh lẽo của kết cấu kim loại, ngữ khí không rõ.

Hai người trầm mặc một hồi, Trịnh Lâm cảm thấy hơi khó hiểu. Cuối cùng, ông chủ muốn hỏi cái gì, đang muốn cẩn thận hỏi tiếp thì anh ta lại nghe được Doãn Mặc nói một câu: “Cô ấy không có cãi nhau với tôi.”

Ngược lại, nếu như cãi nhau thì tốt rồi nhưng bây giờ, cô không thèm quan tâm đến anh.

Từ tối qua đến giờ, tất cả tin nhắn mà anh gửi đi, cô chưa bao giờ xem và trả lời.

Anh gọi một cuộc điện thoại cho cô, cô cũng từ chối nhận.

Anh nhớ đến chuyện cô nói sẽ ly hôn qua điện thoại vào tối hôm qua, Doãn Mặc liền cảm thấy hoảng hốt.

Anh rất sợ việc cô không bao giờ còn để ý đến anh nữa.

Doãn Mặc giấu đi vẻ thất vọng trong mắt. Anh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Không có việc gì. Cậu đi ra ngoài đi. ”

Trịnh Lâm đi tới trước cửa phòng tổng giám đốc, đột nhiên lại quay lại.

Nhiều năm trôi qua, anh ta cũng được coi là người chứng kiến chuyện của ông chủ và Mộ Dữu. Dù trong lòng anh ta có lời muốn nói nhưng bởi vì e ngại trước uy quyền của ông chủ nên anh ta đều nhịn không dám nói lung tung. Nó có thể cho thấy anh ta đang chỉ tay năm ngón với cuộc sống riêng tư của ông chủ.

Nhưng mà hôm nay, anh ta thật sự không nhịn được to gan hỏi một câu: "Doãn tổng, đôi khi việc để trong lòng mình cũng có thể trở nên vô dụng. Có phải anh chưa từng tỏ tình với vợ của mình không?”

“Có.”

Trịnh Lâm: “?”

Doãn Mặc yên lặng lặp lại lần nữa: “Đã từng tỏ tình.”

“Khi nào?”

“Tối hôm qua.”

“??”

Sao tỏ tình rồi mà cuối cùng hai người này lại có dáng vẻ như bây giờ?

Trịnh Lâm cảm thấy từ thái độ của Mộ Dữu đối với ông chủ, không phải là dáng vẻ không có tình cảm.

Ai sẽ sẵn sàng kết hôn với một người không yêu và thân m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play