Doãn Mặc đang giải quyết một số công việc với thư ký
Trịnh ở tầng dưới, trong lúc đó Mộ Dữu và nhà thiết kế từ trên lầu đi xuống.
Trịnh Lâm ngồi đối diện ông chủ, anh ta là người đầu tiên
nhìn thấy bóng người ở phía bên kia cầu thang, trong mắt lóe lên một tia kinh
ngạc.
Doãn Mặc phát hiện ra điều gì đó, anh quay đầu lại.
Những đốt ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Mộ Dữu nắm
lấy gấu váy của cô, từ trên cầu thang thong thả đi xuống.
Cô làm một kiểu tóc tinh tế, mái tóc hơi xoăn buông xõa
tự nhiên ở đuôi lông mày, vầng trán đầy đặn, đôi mắt trong veo, dưới lông mày
trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, khuôn mặt vừa có chút ngọt ngào, vừa tăng thêm
vài phần quyến rũ.
Chiếc váy Haute Couture màu xanh da trời đầy sao đã tôn
lên một cách hoàn hảo những đường cong cơ thể tinh tế và duyên dáng của cô,
thiết kế cổ chữ V tôn lên chiếc cổ thiên nga thon thả và xinh đẹp, xương quai
xanh gợi cảm, trên cổ đeo một chiếc vòng kim cương màu hồng buông xuống ở giữa.
Xuống chút nữa, bầu ngực cao thẳng, khi cô hơi cúi đầu,
đường viền cổ áo khẽ di chuyển, cảnh xuân nhàn nhạt hiện ra.
Thuần khiết mà kiêu sa, tao nhã nhưng lại toát lên vẻ nữ
tính gợi cảm.
Lúc này, cô đang đi chân trần trên thảm sàn nhà mềm mại,
khi cô cầm váy đi tới, ngón chân trắng nõn hơi lộ đầu ra ngoài, móng tay được
sơn một lớp sơn móng tay tinh tế, đó là sắc đỏ mong manh giữa màu tuyết trắng.
Mộ Dữu rất hài lòng với chiếc váy này, khi đi đến trước
mặt Doãn Mặc cô xoay một vòng với đôi mắt lấp lánh: "Đẹp không?"
“Ừm.” Doãn Mặc đáp, ánh mắt u ám rơi xuống chân cô: “Ngồi
xuống đi giày vào.”
Mộ Dữu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, nhà thiết kế
lấy ra đôi giày cao gót kim cương màu xám bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Doãn Mặc chủ động nhận lấy: “Để tôi.”
Anh cầm giày cao gót đi đến trước mặt Mộ Dữu, bình tĩnh
ngồi xổm xuống, đầu gối trái hơi chạm đất.
Bàn tay thon dài của anh dịu dàng cầm lấy bàn chân trái
trắng nõn và mảnh khảnh của cô.
Mộ Dữu ngơ ngác nhìn anh, cảm nhận được hơi ấm từ lòng
bàn tay anh đặt trên lòng bàn chân cô, lông mi khẽ rung, cô vô thức né tránh:
"Tôi có thể tự làm..."
Doãn Mặc giữ lấy mắt cá chân không an phận của cô, chậm
rãi ngước mắt lên: “Đừng nhúc nhích.”
Tay còn lại cầm đôi giày cao gót, anh chủ động mang vào
cho cô bằng những động tác nhẹ nhàng, lịch lãm.
Anh gật đầu, khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai và mềm mại
dưới ánh đèn trong phòng khách.
Mộ Dữu mím môi, tầm mắt không di chuyển nhìn anh chằm
chằm.
Cô hơi kinh ngạc, thư ký Trịnh và nhà thiết kế đều ở đây,
nhưng anh nửa điểm mất tự nhiên cũng không có, chủ động đi giày cho cô.
Đây là để chứng minh trước mặt người ngoài rằng vợ chồng
bọn họ phu thê ân ái?
Quả nhiên càng không có gì, sẽ càng muốn ở trước mặt
người ngoài thể hiện cái đó.
Trông Doãn Mặc thanh tâm quả dục, vô cùng nghiêm túc,
không ngờ cũng rất phù phiếm.
Có điều khi nhìn cách anh ngồi xổm xuống cẩn thận đi giày
giúp cô, nếu là cô gái nào khác, có lẽ cũng rất dễ động lòng.
Nếu là cô của trước đây, buổi tối nằm mơ sẽ thức dậy với
một nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dữu liếc nhìn những người ở đằng kia.
Sau khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Lâm, đối
phương đẩy chiếc kính trên sống mũi rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, giống như
đột nhiên có hứng thú với chiếc đèn chùm trong phòng khách.
Vẻ mặt của những người khác ban đầu cũng rất hâm mộ,
nhưng khi Mộ Dữu vừa quay đầu lại, mỗi người đều tìm một chỗ cố định trong
phòng khách cẩn thận quan sát, giống như không có để ý tới tình trạng ở bên
này.
Sau khi xỏ cả hai chiếc giày vào, Doãn Mặc buông mắt cá
chân của cô ra, vẫn là tư thế ngồi xổm xuống: “Có vừa chân không?”
Mộ Dữu cảm nhận sờ sờ một chút: “Hình như vừa rồi.”
“Đứng dậy đi vài bước thử xem.” Anh vội vàng đứng dậy,
đưa tay về phía Mộ Dữu đang ngồi trên ghế sô pha, hình như là muốn đỡ cô dậy.
Bị anh cẩn thận quan tâm như vậy, đột nhiên Mộ Dữu cảm
thấy mình như một đứa trẻ lớn xác cần được chăm sóc.
Có nhiều người đang nhìn như vậy, cô từ chối thiết lập
một tính cách như vậy cho mình.
Không để ý đến cánh tay của Doãn Mặc, cô tự mình xách váy
đứng dậy, thử đi lại vài bước.
Gót giày không đặc biệt cao, giống với loại cô thường hay
đi, đi rất thoải mái.
Cô quay lại nhìn Doãn Mặc: “Rất vừa chân.”
Đôi tay đưa ra ở giữa không trung của Doãn Mặc dừng lại
một chút, thu lại nhìn đồng hồ: “Được, vậy chúng ta nên xuất phát thôi.”
——
Trên đường đến bữa tiệc, Mộ Dữu và Doãn Mặc ngồi ở phía
sau, Trịnh Lâm là người lái xe.
Mộ Dữu liếc nhìn Trịnh Lâm ở phía trước, nhỏ giọng nói
với Doãn Mặc: “Thư ký Trịnh cũng phải tăng ca cho các loại bữa tiệc này à? Hôm
nay là thứ bảy, anh đang bóc lột nhân viên đó.”
Giọng nói của cô không lớn, nhưng Trịnh Lâm ở phía trước
cô vẫn nghe thấy, anh ta quay đầu giải thích với Mộ Dữu: “Phu nhân không thường
tham gia loại yến tiệc này, cho nên cô có thể không biết. Đêm nay sẽ có rất
nhiều người nhân cơ hội này để lôi kéo quan hệ với Doãn tổng, tôi chắn ở phía
trước, cô và Doãn tổng mới có cơ hội để thở.”
Bản thân Trịnh Lâm cũng rất vui lòng khi được tăng ca như
vậy, bên trong có đồ ăn thức uống ngon miệng, một đám người nể mặt Doãn tổng
nên đối với anh ta cũng có vài phần tôn trọng, tiền phí tăng ca cũng rất đáng
kể.
Đều là người làm công, ai lại không muốn tiền chứ?
Chỉ là ngày thường Doãn tổng rất ít khi tham dự nhũng
buổi tiệc này, anh ta muốn nói, tốt hơn hết là hãy giao cho anh ta nhiều công
việc giống lúc này thì càng tốt.
Đương sự cũng không quan tâm, Mộ Dữu nhún vai một cách
thờ ơ.
Doãn Mặc không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn: “Đưa
tay lại đây, đeo cái này vào ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.