Nếu có ai yêu cầu bạn gọi anh ấy là "chồng", và sẵn sàng chi tiền cho bạn tại phiên đấu giá, bạn có sẵn lòng gọi không?

Dù sao Mộ Dữu gọi cũng đã gọi rồi. Gọi một lần cũng không mất miếng thịt nào, với giao dịch có lợi thế này, tại sao cô lại phải từ chối?

Sau khi phiên đấu giá bắt đầu, Mộ Dữu cũng không câu nệ với anh nữa, cô chỉ cần thấy thích thì sẽ tăng giá đấu. Cô đã mua được một cây bút máy, một chiếc túi hiếm có đã không còn được sản xuất nữa và một bức tranh sơn dầu. Cuối cùng, át chủ bài của buổi đấu giá đã xuất hiện, đó chính là viên đá Red Beryl mà cô đã mong muốn từ lâu. Mộ Dữu cố gắng hết sức mình, quyết tâm phải có được nó. Nhờ danh tiếng của Doãn Mặc, mọi người không cạnh tranh quá nhiều với cô, cuối cùng buổi đấu giá đã kết thúc, kết quả không quá bất ngờ.

Sau khi phiên đấu giá kết thúc, Trịnh Lâm đã đi làm thủ tục, còn Doãn Mặc và Mộ Dữu có thể trực tiếp rời đi ngay. Tuy nhiên, vì cô muốn nhanh chóng lấy được viên đá, nên cô và Doãn Mặc đã đợi ở phòng riêng của khách sạn.

Trước đó tại bữa tiệc tối, luôn có người đến nói chuyện với cô, nên căn bản là cô hoàn toàn không ăn uống gì, bây giờ liền cảm thấy đói. Doãn Mặc đã cho người mang thức ăn đến, Mộ Dữu ngồi trên ghế sofa, vừa ăn vừa chờ đợi chiếc dây chuyền đá quý của mình. Vừa mới đặt đũa xuống, Trịnh Lâm đã đem món vật đấu giá của cô đến. Mộ Dữu là người đầu tiên cầm lấy chiếc dây chuyền đá quý, màu hồng đào rực rỡ, tròn trịa, rõ ràng được gia công rất tinh xảo. Khi nắm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, Mộ Dữu cảm thấy tất cả mệt mỏi cùng ủ rũ của cô trong đêm nay đã tan biến vào khoảnh khắc này.

Tiền do Doãn Mặc trả, vào thời điểm này Mộ Dữu nhìn thấy khuôn mặt anh, cô cảm thấy anh càng trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.

Ngày hôm đó lúc về đến căn hộ thì trời đã rất khuya, nhưng Mộ Dữu lại không hề buồn ngủ. Sau khi tắm xong, cô mặc chiếc váy ngủ ngồi trước bàn trang điểm, tiếp tục ngắm nhìn chiếc vòng cổ của mình. Doãn Mặc vừa ra khỏi phòng tắm, ánh mắt liếc nhìn bóng lưng của cô: “Em còn chưa ngắm đủ à?”

Mộ Dữu cất cẩn thận chiếc vòng cổ về chỗ, nhớ đến những món đồ đấu giá khác mà cô mang về hôm nay. Cô suy nghĩ, nói với Doãn Mặc: “Anh không phải đã nói sẽ để tôi thu dọn lại phòng đọc sách sao? Vậy bức tranh sơn dầu hôm nay đấu giá được treo lên tường phòng đọc sách đi.”

Sau đó, ánh mắt của cô rơi vào cây bút mà cô đang cầm trong tay. Loại bút này đã ngừng sản xuất trên thị trường, màu xanh bạc, trên đó khắc họa hoa văn tinh tế. Thực ra, Mộ Dữu không cần nó, cô không thích viết bằng bút máy. Chỉ là khi đấu giá cô cảm thấy nó rất đẹp, đây còn là tiền của Doãn Mặc, vì vậy cô tùy tiện mà mua nó. Bây giờ, chiếc vòng cổ đá quý này đã khiến cho cô rất hài lòng rồi nên cô cảm thấy mình nên trả lại cho anh một chút.

Cô cầm cây bút máy đưa qua cho anh, nói: “Tôi tặng anh cây bút này, chắc chắn anh cần nó hơn tôi."

Dù là mượn hoa dâng phật, nhưng đêm nay cô đã gọi anh một tiếng chồng thì những vật được đấu giá hôm nay đều là của cô. Cô tặng cây bút máy cho Doãn Mặc, coi như là để cô thể hiện sự cảm kích đối với anh khi anh tiêu tiền rộng tay như vậy cho cô vào tối nay. Như vậy, cô có thể yên tâm thoải mái hơn khi đeo chiếc vòng cổ đá quý này. Cô nghĩ là làm, dứt khoát đưa cây bút vào tay Doãn Mặc.

Doãn Mặc cũng không từ chối: “Thật tốt, anh cũng đang thiếu một cây bút.”

Anh mở ngăn kéo ra, cất cây bút vào đó: “Khuya rồi, đi ngủ đi.”

Đây là lần đầu tiên họ cùng đi ngủ.

Mộ Dữu cảm thấy hơi kỳ lạ, trước tiên cô chạy lên giường rồi lật cái chăn lên chui vào. Đêm nay, Doãn Mặc không cùng cô nằm chung một cái chăn mà chỉ lấy chiếc chăn khác đắp cho mình. Khi Mộ Dữu lén nhìn anh, đôi mắt đen nhánh kia cũng quay về phía cô, anh nói: “Trừ khi em muốn, anh sẽ không làm gì với em.”

Anh nói muốn cái gì, Mộ Dữu tất nhiên biết rõ. Điều đó thực sự là một vấn đề đau đầu. Mộ Dữu nhắm mắt lại, lấy chăn trùm kín đầu.

-

Vào thứ Hai, ngoài việc đến lớp đúng giờ như mọi ngày, Mộ Dữu còn đi trực tại văn phòng trường, cuộc sống lại trở nên bận rộn.

Vào thứ Ba, trời mưa nhỏ, lúc chiều trời mới trong lên. Bầu trời xanh ngắt như được rửa sạch, mây trắng mỏng manh bao phủ trên bầu trời, khi ánh nắng chiều tà chiếu qua, phát ra tia sáng màu cam ấm áp.

Sau bữa tối, Mộ Dữu đến văn phòng làm việc để trực ban. Về thư mời liên quan đến lễ kỷ niệm thành lập trường, cho đến bây giờ cô vẫn chưa có ý tưởng gì, tiếp tục lên máy tính xem tư liệu sống để tìm kiếm cảm hứng. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô nhìn lên: “Vào đi.”

Một nữ sinh cùng trường cao gầy hơi thở gấp gáp chạy vào: “Đàn chị, sân khấu ở hội trường đã đồng ý cho bọn em diễn tập tối nay, đơn đăng ký cũng được phê duyệt, nhưng bây giờ hội sinh viên trường lại tới đây tranh, ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play