Cả
quãng đường Mộ Dữu đều suy nghĩ, có nên tìm cớ trở lại trường học hay không.
Nhưng
từ trong bệnh viện đi ra, trường học và chung cư của Doãn Mặc đi theo hướng
ngược nhau, mắt thấy càng đi càng xa, Doãn Mặc chắc là sẽ không quay đầu lại
nữa.
Cuối
cùng Mộ Dữu hít sâu một hơi, cảm thấy vẫn nên quên đi.
Nhận
giấy đăng ký xong, hai người bọn họ đều phải đối mặt với vấn đề qua đêm cùng
nhau, chuyện nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, muốn trốn cũng trốn không được.
Hơn
nữa, tính tình Doãn Mặc nhạt nhẽo như vậy, không chừng còn có thể giống như
trước kia, bản thân mình lựa chọn ngủ ở phòng sách.
Kỳ
thật Mộ Dữu cảm thấy trải nệm ngủ ở phòng sách cũng không tốt, sàn nhà cứng như vậy, ngày hôm sau
đi làm cả người anh không khó chịu sao?
Có
điều nếu anh kiên trì, Mộ Dữu vẫn sẽ nguyện ý ủng hộ anh.
Đến
lúc đó đề nghị anh mua một cái giường trong phòng sách, coi như là thể hiện một
chút quan tâm của người vợ trên thỏa thuận này.
Trong
lúc thất thần, cô phát hiện Doãn Mặc rẽ hướng tại ngã tư đèn giao thông.
Không
phải trở về căn hộ phải đi thẳng sao?
Có
lẽ là nhìn ra sự hoang mang của cô, Doãn Mặc nói: "Không phải muốn ăn thịt
hầm sao, vào siêu thị một chút vậy."
Nhắc
tới thịt hầm, khóe miệng Mộ Dữu hơi co giật một chút.
Ghé
mắt quan sát gương mặt nghiêm túc của Doãn Mặc, trong lòng cô lại thầm nghĩ.
Tính
cách nhàm chán này bình thường đều là bề ngoài lãnh đạm nội tâm cuồng nhiệt,
Doãn Mặc người này trong ngoài rõ ràng đều là lạnh lùng.
Khoảnh
khắc cuồng nhiệt duy nhất, có lẽ là đêm say rượu.
Nhưng
trong trạng thái say rượu, thực sự chẳng đáng để tham khảo.
Chỉ
có thể nói, loại người lãnh đạm như anh, sau khi uống rượu cũng sẽ giống như
con người bình thường, có dục vọng mà thôi.
Mộ
Dữu suy tư, bất thình lình lại hỏi một câu: "Tối nay uống rượu
không?"
"Hửm?"
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, lộ ra vài phần hoang mang và khó hiểu.
Mộ
Dữu trong lòng hơi bồi hồi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Ý tôi là, có
phải dượng nhỏ còn ở chỗ anh hay không, buổi tối hai người bình thường có uống
rượu hay gì đó hay không. Đúng rồi, dượng nhỏ ngủ ở đâu, phòng sách sao?"
Mộ
Dữu đột nhiên tỉnh táo lại, nếu như hai ngày nay dượng nhỏ trải đệm nằm dưới
sàn ở phòng sách.
Doãn
Mặc kia không nghi ngờ gì, đêm nay tuyệt đối phải ngủ cùng cô trong phòng ngủ
chính!
Dù
sao ở trước mặt dượng nhỏ, hai người bọn họ vừa mới đăng ký kết hôn đã tách ra
ngủ riêng thì không được.
Trong
lúc nói chuyện, Doãn Mặc đã dừng xe trong hầm.
Anh
lạnh nhạt nói: "Cậu ấy đi khách sạn rồi."
Giản
Quý Bạch ngủ cả đêm trên sàn phòng sách, oán giận đau lưng, cùng ngày đó đã đặt
phòng khách sạn sang trọng.
Giản
Quý Bạch có chuyện làm ăn cần phải bàn bạc, khách sạn vừa hay cách nơi làm việc
khá gần.
Ánh
mắt Mộ Dữu khẽ động.
Nói
cách khác, phòng sách tối nay không có ai ở!
Doãn
Mặc vòng qua, giúp cô mở cửa xe phụ, thấy cả người cô ngơ ngác, hỏi: "Nghĩ
cái gì?"
"Không
có gì."
Đây
là lần đầu tiên Mộ Dữu và Doãn Mặc đi siêu thị.
Mộ
Dữu cho rằng, nhân vật to lớn bận rộn mỗi ngày như anh, hẳn là sẽ không tự mình
đến những nơi như thế này.
Giống
như chú nhỏ của cô, trong mỗi căn biệt thự, cơ bản đều có người giúp việc.
Chú
ấy vì để thuận tiện cho công việc, có đôi khi ở biệt thự, có đôi khi ở dinh
thự, có khi thậm chí còn trực tiếp ở trong phòng khách sạn, hành tung vẫn luôn
lơ lửng bất định.
Mộ
Dữu hoài nghi, chú nhỏ sống đến từng tuổi này rồi, có lẽ đến nay ngay cả nước
tương cũ và nước tương mới cũng ngây ngốc không phân biệt được.
Nhưng
Doãn Mặc hết lần này tới lần khác lại không như vậy.
Gương
mặt này của anh nhìn không giống như sẽ đặc biệt quan tâm đến một thứ gì đó,
nhưng lối sống lại làm cho người khác thật bất ngờ.
Giống
như giờ phút này, anh mặc âu phục đắt tiền, dùng đôi tay ký tên lên trên những
hợp đồng mấy trăm triệu kia, tỉ mỉ lựa chọn nguyên liệu nấu cơm tối nay.
Vốn
nên là một vầng trăng sáng trên trời thanh tịnh, thanh quý cao ngạo, xa xa
không thể chạm tới, lại dễ dàng rơi vào phàm trần, rơi vào thế gian này.
Hình
ảnh này vốn nên có chút kỳ quái, nhưng anh lại không làm cho người ta cảm thấy
bất hòa chút nào, thậm chí lưu loát tự nhiên, giống như là đã làm việc này rất
nhiều lần.
"Tại
sao anh thích tự mình nấu ăn vậy?" Mộ Dữu đi theo phía sau anh, nhìn anh
đem nguyên liệu nấu ăn đã chọn xong bỏ vào xe đẩy.
Doãn
Mặc đẩy xe đi về phía trước: "Lúc nấu ăn, đầu óc trống rỗng, có thể xem
như là một cách để nghỉ ngơi."
Mộ
Dữu nhất thời không biết nói cái gì cho phải, miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên:
"Vậy phương thức nghỉ ngơi này của anh thật đặc biệt."
Doãn
Mặc nói: "Lúc còn rất nhỏ, bố anh có thời gian rảnh rỗi sẽ thích nấu ăn dỗ
cho mẹ anh vui vẻ, ông ấy luôn lôi kéo anh phụ giúp. Anh bận rộn với việc học,
thời gian ở với họ không nhiều, thỉnh thoảng nấu một bữa ăn với nhau, cũng là
một hình ảnh rất tốt cho gia đình. Dần dần, anh đã quen với nó. ”
Anh
vừa nói như vậy, Mộ Dữu cũng có thể hiểu được.
Doãn
Mặc là một người ít nói, trước mặt bố mẹ anh cũng như vậy.
Đối
với loại người ít nói như vậy, không dễ dàng gì có thể gần gũi với bố mẹ.
Lôi
kéo anh cùng nhau nấu mấy món ăn ngon, ít nói chuyện, hành động nhiều hơn, quả
nhiên là một bữa tiệc nhỏ trong gia đình ấm áp.
Suy
nghĩ về hình ảnh đó, làm cho mọi người cảm thấy rất ấm áp.
Ông
Doãn và bà Doãn là cặp vợ chồng ân ái nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, hai
người bọn họ quả nhiên rất hiểu được cách làm cho gia đình hòa thuận.
Có
điều bọn họ phỏng chừng cũng không nghĩ tới, cuối c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).