"Sao lại nói đến chuyện kết hôn vậy?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Mộ Dữu nhìn về phía sau, liền thấy cô nhỏ Mộ Du Vãn cùng dượng nhỏ Giản Quý Bạch chạy tới.

Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm là chị em sinh đôi, đều là do bà kế Du thị của Mộ Dữu sinh ra.

Bà kế sinh con xong sức khỏe vẫn không tốt, vài năm sau đã qua đời, hai chị em được một tay ông nội nuôi nấng.

Mộ Du Vãn sau khi lập gia đình vẫn luôn ở Lan Thành, xem ra là nghe được tin tức nên đã lái xe xuyên đêm đến đây.

Ánh đèn dưới hành lang bệnh viện rực rỡ, mọi người lo lắng vây quanh.

Mộ Du Vãn nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Bố thế nào rồi?"

Mộ Du Trầm nói: "Phải làm phẫu thuật, nhưng sống chết không muốn, vậy nên thỏa hiệp để Doãn Mặc và trái bưởi nhỏ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, dỗ bố vui vẻ một chút."

Mộ Du Vãn nói đi trước xem một chút, bị Mộ Du Trầm ngăn lại: "Bây giờ khoan hãy vào, bố vốn là sợ chết, em vừa trấn an ông ấy nói không có việc gì, nếu nhìn thấy chị hơn nửa đêm từ Lan Thành chạy tới, lại phải suy nghĩ lung tung, chi bằng ngày mai hẵng vào gặp bố sau."

Hốc mắt Mộ Du Vãn đỏ lên, đứng ở ngoài cửa nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh.

Người bên trong đã ngủ thiếp đi.

Mộ Bách Uy và Mộ Bách Liêm đi tới.

Mộ Bách Uy nói: "Rất muộn rồi, một đám người ở đây cũng không có tác dụng gì, tối nay bác sẽ ở bệnh viện chăm sóc ông nội, những người khác về ngủ trước đi, ngày mai lại tới."

Mộ Du Trầm, Mộ Dữu và Doãn Mặc ba người đêm nay đến bệnh viện chỉ lái một chiếc xe, là của Mộ Du Trầm.

Xảy ra biến cố này, Mộ Dữu và cô nhỏ đều muốn cùng Mộ Du Trầm trở về Mộ gia, cùng nhau ngồi lên chiếc xe kia.

Mộ Du Trầm quay đầu lại hỏi Doãn Mặc: "Cậu về bằng cách nào?"

Doãn Mặc còn chưa mở miệng, Giản Quý Bạch đưa chìa khóa xe tới: "Đã lâu không gặp, tôi ở chỗ cậu được chứ?"

Quan hệ giữa Giản Quý Bạch và Mộ Du Trầm không được thân thiết cho lắm, nên anh ấy không có ý định đến Mộ gia.

Anh ấy lái xe từ Lan Thành rất lâu, Doãn Mặc nhận chìa khóa xe.

Ngồi lên xe, Giản Quý Bạch lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đưa qua: "Hút một điếu không?"

Doãn Mặc không nhận, Giản Quý Bạch ngậm điếu thuốc vào trong miệng, cà lơ phất phơ cười vang: "Còn không biết hút thuốc?"

"Chưa từng biết hút."

Xe chạy ra khỏi bệnh viện, chạy vào đường chính, Doãn Mặc cầm vô lăng thản nhiên nói, "Dữu Dữu không thích mùi thuốc lá.”

Giản Quý Bạch ngậm điếu thuốc nhưng không châm, tùy ý bật lửa: "Doãn tổng trên thương trường mạnh mẽ phong hành, sao lại ngã trên người cô gái kia vậy, hai người kết hôn, sau này cậu là bậc hậu bối, phải gọi tôi là dượng nhỏ."

"Nếu cậu nguyện ý nghe, thì tôi gọi dượng nhỏ cũng không thành vấn đề."

"Tại sao tôi lại không muốn? Bây giờ cậu gọi thử một chút cũng được. ”

Sau khi đùa giỡn, Giản Quý Bạch hiếm khi đứng đắn một chút: "Bởi vì chuyện ông nội mà kết hôn, tôi có chút không hiểu rõ, trong lòng trái bưởi nhỏ còn có cậu không?"

Sau khi Doãn Mặc cự tuyệt lời tỏ tình của Mộ Dữu, hai người bọn họ có lần say rượu cũng nói về chuyện này.

Giản Quý Bạch là người duy nhất bên cạnh Doãn Mặc biết chuyện này.

Đường viền môi Doãn Mặc mím lại, đường nét trên mặt có độ cong sắc bén.

Im lặng một lúc lâu, anh nói: "Không biết."

"Hỏi thử đi."

Doãn Mặc không nói lời nào, Giản Quý Bạch suy đoán: "Không dám hỏi, không có dũng khí? Sợ người ta nói không thích?"

"Cậu đúng là đáng đời mà, trước kia cảm thấy chênh lệch tuổi tác với cô ấy quá lớn, cô ấy lại quá nhỏ, rào cản trong lòng không thể nào vượt qua được, nếu bây giờ có hối hận thì người ta cũng sẽ không quay đầu lại."

Giản Quý Bạch dừng một chút: "Sau khi kết hôn tính thế nào?"

"Từ từ đi."

Giản Quý Bạch cố chấp, bối rối bởi lời nói của anh.

Người nhàm chán như vậy, cuối cùng có theo đuổi được vợ hay không?

Chợt nghĩ đến cái gì đó, Giản Quý Bạch dựa lưng âm trầm nói: "Phụ nữ đối với mối tình đầu rất khó quên, chờ kết hôn rồi cậu đối xử tốt với cô ấy một chút, không chừng thật đúng là có thể hồi tâm chuyển ý. Dù sao sau khi kết hôn chính là vợ chồng, cơ hội để cậu cứu vãn tình hình cũng rất nhiều. ”

Trở lại chung cư, Doãn Mặc treo áo khoác ở cửa chính, nói với Giản Quý Bạch: "Trong tủ phòng sách có nệm trải sàn, cậu tự mình trải rồi nằm đi."

Giản Quý Bạch sửng sốt một chút, khó có thể tin được: "Doãn Mặc, có phải là anh em hay không vậy, tôi thật vất vả mới đến nhà cậu ở một lần, cậu lại bảo tôi trải đệm nằm dưới sàn là sao chứ? Bây giờ tôi đã là dượng nhỏ của cậu đấy. ”

"Trong nhà chỉ có một cái giường." Doãn Mặc mở tủ ra, ném một lon bia tới.

Giản Quý Bạch nhận lấy, nhíu mày: "Sao không phải bia lạnh?"

"Không có bia lạnh đâu, đều là ở nhiệt độ bình thường."

Giản Quý Bạch cũng không ké

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play