“Sau này cũng như vậy sao?” Mộ Dữu vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, trong đầu nghĩ về cảnh tượng sau này cô và Doãn Mặc sẽ ngủ chung trên một chiếc giường.

“Sao vậy?” Doãn Mặc quan sát biểu cảm của cô: “Nếu như em có thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn, vậy cũng được.”

Mộ Dữu cắn môi.

Cô thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Đây vốn là phòng của Doãn Mặc, phòng sách ngay cả một chiếc giường cũng không có, Mộ Dữu cũng không biết một người được nuông chiều từ bé như Doãn Mặc, mấy đêm trước đã ngủ như thế nào.

Thật ra lúc trước khi cô hỏi Doãn Mặc ngủ ở phòng sách hay phòng ngủ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí.

Kết quả anh trả lời bản thân muốn ngủ ở phòng sách.

Bây giờ cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa với Doãn Mặc.

Kết quả, dượng nhỏ đột nhiên đến, anh lại thay đổi quyết định.

Chuyển tới chuyển lui, không phải con người này chín chắn lắm sao, sao trong vấn đề này lại dễ thay đổi đến vậy?

Thôi kệ, ở chung thì ở chung, cũng không phải là chưa từng ở.

Mỗi tuần cô về hai ngày, cũng không phải là thường xuyên ngủ chung.

Với gương mặt này của Doãn Mặc cộng với cảm giác đêm hôm đó, rốt cuộc ai là người chịu thiệt còn chưa chắc đâu.

Trong lòng Mộ Dữu tự an ủi mình, gật đầu: “Được, vậy sau này đều ngủ ở phòng ngủ.”

Cô đi đến bên giường, nhìn trái rồi lại nhìn phải: “Anh ngủ bên nào?”

Mộ Dữu cố gắng giữ cho sắc mặt bình tĩnh, ung dung như kiểu đang thảo luận thời tiết đêm nay như thế nào vậy.

Cho đến khi người đàn ông cất bước đi đến, vóc dáng cao lớn như che kín cô, ép sát mép giường.

Mộ Dữu vô thức muốn bước về sau, kết quả cả lại té ngồi lên giường.

Anh hơi cúi người, gương mặt lạnh lùng đó áp sát mặt cô, …

Mộ Dữu bặm môi, hương tuyết tùng mát lạnh vấn vương nơi chóp mũi, cản trở hô hấp của cô.

Cô vô thức nắm chặt nệm ở phía dưới, cằm hơi nâng lên, khóe mi khẽ run, cố gắng áp chế sự hoảng lạn trong đôi mắt trong veo: “Anh làm gì đấy?”

Doãn Mặc vươn cánh tay dày, đặt điện thoại xuống gối, sau đó dùng ngón tay gõ gõ bên trên, chất giọng lạnh lùng: “Anh ngủ bên này.”

Nói xong những lời này, anh thong thả đứng thẳng người dậy, gương mặt nghiêm nghị cứng nhắc khó thấy được cảm xúc: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

Anh cởi nút áo sơ mi rồi đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm được đóng lại, Mộ Dữu vẫn còn ngơ ngác ngồi ở mép giường, khóe mắt liếc nhìn chiếc điện thoại mà lúc nãy anh đặt bên gối.

Cho nên lúc nãy anh chỉ dùng điện thoại để lựa chọn vị trí mà thôi, không hề có ý khác?

Nhưng lúc nãy anh thật sự cách cô rất gần!!!

Chọn vị trí thôi cũng làm ra động tác phức tạp như vậy.

Đầu óc ít nhiều gì cũng có chút vấn đề.

Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ trong phòng tắm, bản thân Mộ Dữu đi đến nằm xuống giường.

Muốn ngủ trước, nhưng lại không ngủ được, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thư Minh Yên: [Vẫn đang ở bệnh viện sao?]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Về nhà họ Mộ rồi, ngày mai bay về Trường Hoàn, ông nội giục tớ tới trường.]

Mộ Dữu: [Ông nội không có việc gì đâu, cậu bận việc học trên trường, nhanh chóng trở lại đi.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Ừm.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Đêm nay ngủ ở đâu?]

Mộ Dữu ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, chầm chậm gõ chữ: [Chó đen lớn đón tớ về chung cư của anh ấy rồi.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Bảo cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?]

Mộ Dữu: [Không biết, anh ấy không nói.]

Mau đến cưới tiên nữ đi: [Bản thân cậu muốn không?]

Nhìn chăm chăm vào câu hỏi của Thư Minh Yên, Mộ Dữu nhớ đến đêm hôm đó.

Sau khi việc xảy ra, hiếm khi thấy anh bật đèn, tự mình bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc đó cô mệt đến mức sắp ngủ, lại thêm men rượu, cả người mê man, không được tỉnh táo lắm.

Bây giờ nhớ lại, cô thế mà lại không nhớ ra lúc Doãn Mặc lau chùi cho cô có biểu cảm gì, tâm trạng như nào.

Không phải là trưng bản mặt vô cảm, giúp cô tắm rửa toàn thân đó chứ?

Mộ Dữu nghĩ lung tung, ngay cả việc tiếng nước bên trong không còn từ lúc nào cô cũng không chú ý.

Cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn hắt ra và đèn sàn trong phòng hòa lại với nhau, chiếu cho xung quanh sáng hơn một chút.

Ánh mắt mất cảnh giác của cô va phải một đôi mắt trong veo.

Doãn Mặc thay bộ đồ ở nhà, cho dù vừa tắm xong, bây giờ khuy áo vẫn được gài rất chỉnh tề.

Sau lưng anh vẫn còn vương sương mờ, tóc cũng dính nước.

Một giọt nước nhỏ xuống, rơi xuống cằm dọc theo khuôn mặt thanh tuấn tinh tế, rồi lại lăn xuống yết hầu đầy quyến rũ, cuối cùng không đến chỗ sâu nhất của cổ áo.

Mộ Dữu nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chằm vào phía làn sương biến mất, nhất thời quên mất việc dịch qua.

Doãn Mặc đóng cửa phòng tắm rồi đi đến: “Chưa ngủ?”

Lúc anh di chuyển, làn gió khẽ thoảng qua một mùi thơm thoang thoảng, là mùi dầu gội đầu hòa lẫn với sữa tắm.

Mộ Dữu tắt màn hình trò chuyện trên điện thoại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Tiếng anh tắm lớn quá, ngủ thế nào được?”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy hình như Doãn Mặc đã cười.

Nhưng đợi đến lúc cô nhìn lại lần nữa, độ cong môi của người đàn ông thẳng tắp một đường, không hề có dấu vết cong lên nào.

Anh bình tĩnh đi đến cuối giường, vén một góc chăn lên, bàn tay to nắm lấy bàn chân trắng như ngọc trên giường.

Chân của Mộ Dữu là nơi nhạy cảm nhất, bị anh bắt lấy thì sợ đến mức kêu lên: “Anh làm gì đấy, giở trò dê xồm à!”

Cô thử giãy giụa, nhưng không địch nỗi sức lực của tay đàn ô

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play