Sau
hai giây im lặng trong xe, đề tài trước đó không được tiếp tục tán gẫu nữa.
Xe
chạy về phía trung tâm thành phố, lái đến căn hộ của Doãn Mặc.
Trong
lòng Mộ Dữu không tình nguyện nói: "Tôi còn chưa đồng ý tối nay sẽ đi đến
chỗ anh đâu."
Doãn
Mặc nói: "Gần đây chú nhỏ của em vẫn luôn ở An Cầm, chú ấy nói tối nay sẽ
đến chỗ anh ăn cơm."
Mộ
Dữu a một tiếng, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng oán giận: "Chú nhỏ của tôi cũng
thật là, bản thân không muốn nấu ăn vậy không biết thuê một dì giúp việc hay sao,
đi đến chỗ anh làm gì chứ."
"Nếu
em thật sự muốn biết đáp án, có thể thử hỏi cậu ấy."
Mộ
Dữu lắc đầu sợ hãi.
Cô
mới không dám hỏi, chú nhỏ hung dữ, đáng sợ hơn Doãn Mặc.
Nhiệt
độ trong những ngày này đã tăng lên, nhưng vào ban đêm nó vẫn còn khá mát mẻ.
Sau
khi xuống xe, Mộ Dữu thấy lạnh đến rụt cổ.
Doãn
Mặc liếc cô một cái, khoác áo khoác lên người cô: "Sao không mặc nhiều đồ
một chút?"
Trên
quần áo của anh có mùi tuyết nhàn nhạt, thanh nhẹ dễ ngửi.
"Buổi
tối đã ăn cơm chưa?" Khi vào thang máy, Doãn Mặc hỏi cô.
Mộ
Dữu lắc đầu, cô vốn định đợi đến lớp học xong rồi mới suy nghĩ ăn chút gì đó,
không ngờ bị Doãn Mặc đưa đến chung cư.
Doãn
Mặc nhìn liếc qua đồng hồ: "Trong nhà anh đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn
từ trước rồi, trở về là cứ làm thôi."
Đối
với tài nấu nướng của Doãn Mặc thì Mộ Dữu vẫn luôn khen ngợi.
Cô
đột nhiên cảm thấy, thỉnh thoảng đến đây để cải thiện hương vị thực sự rất tốt.
Sau
khi về đến nhà, Doãn Mặc vào bếp bận rộn, Mộ Dữu ngồi xếp bằng trên sô pha chơi
điện thoại di động.
Không
bao lâu sau, chuông cửa vang lên, giọng Doãn Mặc từ trong phòng bếp truyền ra:
"Đi xem có phải Mộ Du Trầm hay không."
Mộ
Dữu ôm điện thoại di động chạy ra, nhìn camera, mở cửa.
"Chú
nhỏ." Miệng Mộ Dữu ngọt ngào chào hỏi.
Mộ
Du Trầm xoa xoa tóc ở trên đỉnh đầu cô, sải bước dài tiến vào: "Về khi nào
thế?"
"Vừa
về đến nhà." Mộ Dữu đóng cửa lại, cùng anh ấy đi vào phòng khách:
"Chú ơi, chú đến đây làm gì?"
Trong
phòng khách có một mùi thức ăn thơm ngát, là từ phòng bếp truyền đến.
Mộ
Du Trầm trực tiếp ngồi xuống sô pha: "Cái này, đương nhiên là ăn
chực."
Mộ
Dữu ngồi xuống bên cạnh anh ấy, ôm gối ôm: "Chú nhỏ, việc bếp núc đối với
đàn ông mà nói chính là điểm cộng, chú cũng nên học một chút đi, sẽ có lợi cho
việc chú tìm kiếm đối tượng đấy."
Tay
Mộ Du Trầm nắm lấy khuôn mặt mềm mại của cô: "Trái bưởi nhỏ, có bạn trai
liền cảm thấy mình trưởng thành rồi đúng không, dám khoa tay múa chân với
chú?"
Mộ
Dữu phiền não gỡ tay chú út xuống: "Lớp trang điểm trên mặt cháu rất cầu
kỳ đấy, chú có thể đừng dùng sức bóp được hay không, phấn đều bị chú làm trôi
mất rồi!"
Cô
hừ hừ mũi: "Nếu không phải nể tình chú là chú út ruột của cháu, cháu đã
không tình nguyện mà chỉ cho chú chiêu này, chú không thích nghe thì thôi, còn
khi dễ người khác.”
Mộ
Du Trầm nhìn thấy phấn dính trên ngón tay mình, ghét bỏ rút một tờ khăn giấy
lau: "Chú mới nhéo có một cái, chắc cũng phải có tới bốn ký phấn rơi xuống
rồi đấy."
“Nói
bậy, rõ ràng là cháu chỉ bôi có một lớp rất mỏng mà thôi!”
Mộ
Du Trầm không nói lý với cô nữa, anh ấy cảm thấy bụng có chút đói, nhìn Doãn
Mặc ở phòng bếp bên kia còn chưa xong, hỏi Mộ Dữu: "Trong nhà có gì ăn
không, cho chú lót dạ xíu đi."
Hôm
nay đã bận rộn cả ngày, buổi trưa cũng không ăn nhiều, đói đến bây giờ.
Lời
này nhất thời hỏi Mộ Dữu, cô thử mở tủ lạnh ra nhìn một chút, không thể trực
tiếp ăn thức ăn nấu chín.
Lại
đi tới tủ và ngăn kéo bên cạnh TV lục lọi một lần nữa.
Thật
sự không tìm được, cô nói: "Thực sự không có."
Lại
quay đầu hỏi Doãn Mặc trong phòng bếp: "Trong nhà có thức ăn không, chú
nhỏ tôi nói chú ấy đói bụng.”
Bên
kia đáp lại rất nhanh: "Dưới bàn thủy tinh có đồ ăn vặt."
Mộ
Dữu theo lời anh nhìn qua, quả nhiên là tìm được.
Ngay
bên cạnh sô pha, vậy mà cô lại đi nơi khác lục lọi một lúc.
Mộ
Du Trầm tiện tay lấy một gói đồ ăn vặt: "Cháu không quen thuộc với chỗ của
bạn trai cháu sao?"
Lưng
Mộ Dữu hơi cứng đờ, tim bất giác nhảy lên.
May
mắn đầu óc cô phản ứng nhanh, sắc mặt bình tĩnh nói: "Những nơi cháu vừa
tìm trước đây đều có đồ ăn vặt, không phải cháu một tuần mới tới đây một lần
sao, chắc là trước đó hết hạn, bạn trai cháu đã vứt đi rồi. Cũng có thể là bạn
trai cháu không cho cháu ăn vặt, cảm thấy không tốt cho sức khỏe nên cố ý giấu
đi. Tìm đồ ăn vặt, cho dù như thế nào thì cũng không có liên quan đến việc có
quen thuộc nơi này hay không?"
Mộ
Du Trầm dựa lưng vào ghế, đôi mắt dần dần nheo lại: "Chú chỉ thuận miệng
hỏi thôi, cháu giải thích nhiều như vậy làm gì?"
Mộ
Dữu: "..."
Đúng
lúc Doãn Mặc từ phòng bếp thò đầu ra, dịu dàng gọi cô: "Dữu Dữu, lại đây
rửa tay ăn cơm."
Mộ
Dữu như được cứu mạng, hỏa tốc chạy thoát khỏi chú nhỏ của cô, vọt thẳng vào
phòng bếp.
Mở
vòi nước ra, vừa rửa tay vừa nói với Doãn Mặc bên cạnh: "Thật là nghĩa
khí, vừa rồi đột nhiên bị chú nhỏ hỏi, đúng là dọa chết tôi, may mắn là có anh
đến cứu viện."
Doãn
Mặc đi tới, nhìn cô rửa tay với nước lạnh.
Anh
đưa tay qua để giúp cô điều chỉnh lại nhiệt độ nước.
Khoảng
cách giữa hai người quá gần, Mộ Dữu cảm giác anh đứng sau lưng mình, khi
nghiêng người có hơi thở ấm áp thổi lên cổ cô.
Ngứa
ngứa, giống như bị người ta dùng lông vũ nhẹ nhàng quét qua.
Mộ
Dữu nổi da gà khắp cả người, theo bản năng dịch sang bên cạnh.
Doãn
Mặc liếc cô một cái, chỉ chỉ công tắc bên cạnh vòi nước: "Sau này nhớ kỹ,
bên này là nước nóng."
Giọng
nói của anh thanh đạm, nhưng lại ngọt ngào không thể tả được.
Nước
ấm chảy vào lòng bàn tay, Mộ Dữu nắm chặt, nhìn nước chảy qua kẽ ngón tay.
Cô
tắt vòi nước, lạnh giọng đáp: "À."
—� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).