Lời tựa:
Ánh trăng lạnh lùng nhưng cũng có thể chiếu sáng bóng
tối, mặt trời ấm áp che lấp trái tim băng giá. Lần đầu tiên gặp nhau, cả hai đều
đang đối mặt với vực sâu, chân bước đi trên lớp băng mỏng. Nhưng khi hai người
có ánh sáng đến với nhau, sau tất cả, nó sẽ chiếu sáng bóng tối và làm cho thế
giới rộng lớn trở nên sáng ngời hơn. Em hi vọng rằng cuộc sống sẽ tươi sáng,
vạn vật đều đáng mến và người em yêu cũng sẽ yêu em.
-Tô Nhan Chi
Tô Nhan Chi đặt
tay lên chăn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Cận Du Bạch. Cận Du Bạch quay đầu
lại rồi đặt tay Tô Nhan Chi vào trong chăn, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Nhan Chi mím
môi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em không muốn viết.”
Cận Du Bạch nở
nụ cười, dùng bàn tay lớn dịu dàng xoa đầu Tô Nhan Chi, nói: “Em có ngốc không?
Không muốn thì đừng viết.”
Tô Nhan Chi
liếm môi một cái, nhướng mày hỏi: “Vậy có tính là hôm nay làm việc không tốt
không?”
Cận Du Bạch nở
nụ cười đầy cưng chiều: “Em là bà chủ, không ai dám nói em. Được rồi, em nghỉ
ngơi đi, anh nấu nước đường đỏ cho em.”
“Giúp em gửi
thông báo trong nhóm độc giả, đã lâu rồi không có cập nhật. Điện thoại em đặt
trên bàn máy tính.”
“Được.”
Cận Du Bạch
nhìn thoáng qua Tô Nhan Chi, sau đó đi ra ngoài.
Kỹ năng nấu
nướng của Cận Du Bạch thật sự không tốt lắm, học rất lâu cũng không có tiến bộ
rõ rệt, nhưng việc nấu nước đường đỏ thì anh lại rất quen thuộc.
Mỗi lần Tô Nhan
Chi bị đau bụng thời kỳ đặc biệt, đau đến mức cô không thể chịu đựng được, trái
tim của Cận Du Bạch cũng đau theo.
Nhưng Tô Nhan
Chi luôn không chịu nghe lời khuyên bảo. Khi đau cô luôn hứa với Cận Du Bạch sẽ
ngoan ngoãn, không uống đồ lạnh hay ăn kem, nhưng sau khi cơn đau đi qua cô lại
quên bẵng đi.
Mỗi lần Cận Du
Bạch nói nếu như cô không nghe lời sẽ bị nghiêm phạt, thế nhưng tới lúc thấy bộ
dạng Tô Nhan Chi đau nhức, Cận Du Bạch cũng rất đau lòng.
Cẩn thận từng
li từng tý đến mức không thể tưởng tượng được, xem Tô Nhan Chi như tổ tông mà
cúng bái, hình phạt từ lâu đã không còn quan trọng.
Cận Du Bạch
thuần thục đun nước đường đỏ. Trong lúc chờ đợi anh nhớ rằng Tô Nhan Chi đã nhờ
anh gửi một thông báo cho độc giả.
Cận Du Bạch
tranh thủ lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng nhấp vào nhóm và gõ dòng tin:
[Hôm nay là thời kỳ đặc biệt của Chi Chi, vì vậy tôi sẽ không cập nhật vào
khoảng thời gian này, xin hãy hiểu cho Chi Chi.]
Tin nhắn vừa gõ
xong, nước sôi ùng ục, Cận Du Bạch vội vàng gửi tin nhắn đi rồi nhìn chằm chằm
vào nước đường đỏ. Anh không cho phép nước đường đỏ xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Khi thời gian
đã tới, Cận Du Bạch không muốn chậm trễ giây nào nên khẩn trương đưa cho Tô
Nhan Chi. Cảm giác đây là liều thuốc cứu mạng, nếu Cận Du Bạch chậm một chút,
tính mạng Tô Nhan Chi sẽ gặp vấn đề.
Mặc dù tình
huống này mỗi tháng đều xảy ra một lần, theo lý mà nói Cận Du Bạch nên bình
tĩnh đối mặt với nó, thế nhưng lần nào anh cũng vẫn hoảng sợ.
Tô Nhan Chi đau
đớn lăn lộn trên giường, trên trán lấm tấm đầy những giọt mồ hôi, sắc mặt nhợt
nhạt đến khó tin.
Cận Du Bạch
bước nhanh tới, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng ôm Tô Nhan Chi vào lòng ngực:
“Nhân lúc còn nóng uống đi cho ấm bụng.”
Tô Nhan Chi đau
đến mức nước mắt sắp rơi xuống nên ngoan ngoãn uống một ngụm lớn. Cận Du Bạch
nhanh chóng lấy bảo bối còn ấm trong tủ ra, dán lên bụng Tô Nhan Chi.
Anh xoa hai
tay, sau đó đặt lên bụng Tô Nhan Chi, nhẹ nhàng xoa bụng cô.
“Có phải rất
đau không?”
Tô Nhan Chi
không còn sức để nói chuyện, cô gật đầu một cách yếu ớt.
Mồ hôi trên
trán làm ướt tóc cô, Cận Du Bạch cũng không biết rốt cuộc nước mắt nhiều hơn
hay là mồ hôi nhiều hơn.
Anh đau lòng
đến mức hận bản thân không thể chịu đau thay cho Tô Nhan Chi.
Anh nhẹ nhàng vén mớ tóc bên tai cô, nói: “Ngoan, ngủ một giấc là được,
tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
Tô Nhan Chi gật đầu, sau đó tựa đầu vào lồng ngực của anh.
Cơ thể của Cận Du Bạch vô cùng ấm áp, khiến cho toàn thân Tô Nhan Chi được
sưởi ấm khi ở trong lồng ngực anh, đặc biệt là lưng và bụng, cuối cùng cô chìm
vào giấc ngủ.
Cận Du Bạch không dám cử động mà vẫn luôn duy trì tư thế này, anh sợ khó
khăn lắm Tô Nhan Chi mới ngủ mà mình lại đánh thức cô.
Tô Nhan Chi ngủ hơn một tiếng mới tỉnh dậy. Cận Du Bạch cứ luôn nhìn cô như
vậy, sau khi nhìn cô trong một tiếng, anh không ngừng nghĩ ‘Sao vợ mình lại đẹp
như vậy? Tại sao càng nhìn lại càng thấy xinh?’.
Tô Nhan Chi khẽ nhúc nhích cơ thể, Cận Du Bạch lập tức hỏi: “Tỉnh lại còn
đau không?”
Tô Nhan Chi đưa tay chạm vào má của Cận Du Bạch, lắc đầu nói: “Tốt hơn vừa
rồi.”
Tô Nhan Chi không biết mình bị làm sao, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt bụng
luôn đau đến mức không chịu được, mặc kệ cô có chạm vào thứ gì lạnh hay không
cũng đều đau đến nỗi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy sẽ đỡ hơn nhiều.
Trái tim treo lơ lửng của Cận Du Bạch cuối cùng cũng buông xuống. Mỗi lần
bụng Tô Nhan Kỳ bị đau trong kỳ kinh nguyệt, trái tim Cận Du Bạch lại đau như
thể bị ai đó siết lại.
Thấy Tô Nhan Chi tốt hơn, trạng căng thẳng của anh cũng dịu đi ít nhiều.
“Chi Chi, anh nghe nói rằng sinh con sẽ giảm đau bụng trong kỳ kinh
nguyệt.” Cận Du Bạch đến gần Tô Nhan Chi và nói một cách nghiêm túc.
Tô Nhan Chi liếc nhìn anh sau đó tỏ ra phớt lờ.
Cận Du Bạch đặt tay lên bụng Tô Nhan Chi, thu tay lại rồi ôm cô chặt hơn,
anh nói tiếp: “Lúc em đau, anh cũng đau. Chúng ta nên sinh con sớm một chút.”
Tô Nhan Chi nở nụ cười: “Hôn lễ đã được lên kế hoạch rồi, anh không cần gấp
gáp như vậy đâu.”
Cận Du Bạch mỉm cười và không nói gì, cúi đầu gặm vành tai của Tô Nhan Chi.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng chuông điện thoại.
Tô Nhan Chi nhìn thoáng qua Cận Du Bạch, ý bảo là ‘Điện thoại của em ở bên
ngoài.’
Cận Du Bạch mỉm cười, hôn vào trán Tô Nhan Chi rồi đứng dậy đi ra ngoài lấy
điện thoại cho cô.
Cận Du Bạch cầm điện thoại lên liếc nhìn, là cuộc gọi của Lâm Thư Thiển,
anh không bắt máy mà chỉ mang điện thoại vào phòng đưa cho Tô Nhan Chi.
Tô Nhan Chi bắt máy, Lâm Thư Thiển ở đầu bên kia điện thoại không khỏi kích
động.
Tô Nhan Chi thở dài một hơi, nói rằng: “Mình sắp đau chết rồi, sao cậu lại
vui vẻ phấn khích như vậy?”
Lúc này Lâm Thư Thiển mới ổn định cảm xúc của mình lại, lo lắng hỏi: “Bây
giờ cậu không sao chứ?”
Tô Nhan Chi nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Ngay sau đó, Lâm Thư Thiển lại kích động hét lớn: “Chi Chi,
vậy là hai người hoàn toàn công khai chuyện này rồi hả? Mình còn tưởng hai
người muốn để sau khi kết hôn xong chứ?”
“Ừ.” Tô Nhan Chi gật đầu: “Vốn dĩ mình định tối nay nói cho cậu biết, lịch
trình hôn lễ của chúng mình đã sắp xếp xong, cậu và Ôn Tinh Đàm sẽ làm phù dâu
phù rể.”
Cô còn chưa nói xong, Tô Nhan Chi cảm giác được rõ ràng Lâm Thư Thiển đã
hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, hình như còn phấn khích hơn cả cô dâu một
chút.
Giọng nói lớn đến nỗi Tô Nhan Chi cảm thấy màng nhĩ sắp thủng, cô nhìn
thoáng qua Cận Du Bạch, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cận Du Bạch xòe hai tay ra, tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Này…” Tô Nhan Chi cắt ngang tâm tình đang kích động của Lâm Thư Thiển,
hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, cậu đang phấn khích cái gì?”
Lâm Thư Thiển chậc lưỡi hai tiếng: “Hai người công khai khiến các độc giả
đều sợ ngây người. Công khai trong nhóm, còn ngang nhiên rải thức ăn cho chó.
Tiểu Cận Tổng không sợ bị người khác nói là đọc tiểu thuyết ngôn tình à.”
Tô Nhan Chi bối rối lắng nghe, nghi hoặc nhìn Cận Du Bạch, vẻ mặt Cận Du
Bạch cũng lúng túng, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu đang nói gì mình không hiểu?” Tô Nhan Chi hỏi Lâm Thư Thiển.
Bây giờ đến lượt Lâm Thư Thiển sửng sốt, nhắc nhở một câu: “Tiểu Cận Tổng
đã gửi một tin nhắn trong nhóm độc giả, bây giờ cả nhóm sắp bùng nổ rồi.”
Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch, ra hiệu anh mau chóng xem điện thoại, Cận Du
Bạch vội vàng lấy điện thoại ra, sau khi nhìn xong, anh đã hiểu ra toàn bộ câu
chuyện.
Vừa rồi anh bận nấu nước đường đỏ cho Tô Nhan Chi, luống cuống cầm điện
thoại di động gửi thông báo trong nhóm, nhưng thực chất là dùng điện thoại di
động và số điện thoại của chính mình.
Các bình luận bên dưới đều điên rồi.
Hóa ra mỹ nam cấm dục(*) chính là giám đốc Tiểu Cận?
(*)mỹ nam cấm dục: dùng để chỉ những
chàng trai có ngoại hình đẹp nhưng biết kiềm chế dụng vọng của bản thân lại.
Xem ra giám đốc Tiểu Cận cũng quá gần gũi với mọi người phải không? Không
hề giống như những lời đồn đại kia.
Giám đốc Tiểu Cận là fan đứng đầu của Chi Chi, vậy giám đốc Tiểu Cận đã có
mưu đồ với Chi Chi từ lâu rồi sao?
Má ơi, bọn họ cũng quá hạnh phúc rồi phải không?
Chúc phúc cho giám đốc Tiểu Cận, chúc phúc cho Chi Chi.
Cận Du Bạch nhanh chóng lật xem tin tức trong nhóm, Tô Nhan Chi nhìn anh
một cái, nhịn không được liền bật cười.
Cô nói rằng: “Hotsearch(*) của Weibo ngày
mai sẽ là, thật bất ngờ, thì ra giám đốc Tiểu Cận cũng thích xem tiểu thuyết
tình cảm.”
(*)hotsearch: top tìm kiếm nóng, là từ
để chỉ độ hot và được truyền thông, công chúng quan tâm của một người.
Cận Du Bạch mím môi, lãnh đạm nói: “Anh xem tiểu thuyết của vợ anh thì làm
sao? Tiểu thuyết tìm cảm thì thế nào? Chỉ cần là vợ viết, anh đều thích xem.”
Tô Nhan Chi bật cười.
“Này này này, còn chưa cúp máy đâu đấy.” Lâm Thư Thiển ở đầu bên kia điện
thoại nhắc nhở.
Lúc này Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch mới nhận ra rằng họ chưa cúp máy.
“Thiển Thiển, còn chuyện gì sao?”
Lâm Thư Thiển ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Không có việc gì thì không thể gọi
cho cậu à? Hừ, đúng là trọng sắc khinh bạn(*), không nói nữa, mình cũng đi hẹn
hò.”
(*)trọng sắc khinh bạn: khi có tình yêu
rồi thì lãng quên bạn bè.
Nói xong Thiển Thiển cúp máy, Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch cùng nhìn nhau
cười.
“Sao em không giải thích trong nhóm?”
“Giải thích cái gì?”
“Trực tiếp công khai đi.”
Tô Nhan Chi cười nói: “Anh không sợ hotsearch trên Weibo sẽ là những gì em
đã nói à.”
Cận Du Bạch đưa tay xoa đầu Tô Nhan Chi: “Anh đương nhiên không sợ.”
Tô Nhan Chi đã gửi một tin nhắn rất dài trong nhóm, kết hợp với cuốn sách
Quả Cam Vị Mùa Hè, cô nói Cận Bạch là bạch nguyệt quang(*) của cô, là quá khứ
mà cô muốn quay lại, là người mà cô muốn có trong tương lai.
(*)bạch nguyệt quang: tình đầu hoặc
người mà chúng ta yêu thuở thiếu niên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.