Lời tựa:
Khi còn nhỏ, điều em thích nhất là lẻn vào phòng mẹ giữa đêm chỉ để lấy điện thoại và chúc anh ngủ ngon. Đi khắp các ngõ ngách trong khuôn viên trường chỉ để nhìn ngắm anh từ một khoảng cách gần hơn. Tuổi trẻ và tình yêu thầm kín dường như chỉ được mô tả trong sách, trong tưởng tượng của em, nhưng anh đã khiến em thật sự được cảm nhận nó. Có điều em cũng không phải ngoại lệ, khi luôn ấp ôm một tình yêu đơn phương, luôn có chút buồn đau vì không dám nói ra. Chỉ muốn anh biết rằng: tình yêu của em được giấu sâu trong tuổi trẻ, nhưng em luôn tin nó sẽ vượt qua tầng ký ức, trở thành tương lai của anh và em, thấy được ánh sáng của tình yêu trọn vẹn.
– Tô Nhan Chi
Cuối cùng, Tô
Nhan Chi cũng tìm thấy cốt truyện phù hợp cho chi tiết này, đang rất phấn chấn
thì đột nhiên điện thoại reo.
Tô Nhan Chi
trợn mắt nói: “Mình thật sự ghét bị làm phiền như vậy, lần sau cứ tắt máy đi.”
Lâm Thư Thiển
nhìn Tô Nhan Chi cười nói: “Mau mau nhấc máy đi, nếu không họ sẽ xót ruột đó.”
Tô Nhan Chi thở
dài, sau đó cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị mấy chữ ‘Cuộc gọi từ hàng xóm
điên’
Tô Nhan Chi hơi
cau mày, ‘anh ấy gọi có việc gì? Thường không có tin gì tốt từ anh ấy cả.’
“Có chuyện gì
vậy?” Tô Nhan Chi hỏi thẳng vào vấn đề.
“Buổi chiều có
thể cùng nhau đi đón Chỉ Chỉ và Tiểu Bạch không?” Cận Du Bạch hắng giọng nói.
“Anh có thể đón
luôn được không? Buổi chiều tôi cùng Thiển Thiển sẽ đến phim trường.” Ngữ khí
dịu đi rất nhiều, dù sao cô cũng có chuyện cần nhờ vả anh.
“Cô đi đến phim
trường sao?” Cận Du Bạch xác nhận lại.
“Đúng vậy.” Tô
Nhan Chi nhẹ giọng đáp.
“Ồ, thật trùng
hợp, tôi cũng có việc phải đi đến đó.” Cận Du Bạch vỗ nhẹ tay nói.
Mấy nhân viên
bên ngoài nhìn Cận Du Bạch qua cửa kính với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Các nhân viên
đã quen với việc Cận Du Bạch rất ít khi đi đến phim trường, thấy anh bỗng có
biểu hiện lạ như vậy, họ nhất thời không thích ứng kịp. Tất cả ánh mắt dồn về
anh, thậm chí không hề chớp mắt.
Cận Du Bạch cảm
thấy có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm anh, lặng lẽ đưa mắt liếc ra
ngoài cửa sổ. Quả nhiên, những người khác đều đang nhìn anh.
Cận Du Bạch cảm
thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng cầm điều khiển từ xa trên bàn và bấm nút đóng
rèm lại.
Tô Nhan Chi sau
một hồi sửng sốt mới giật giật khóe miệng đáp: “Thật sự là trùng hợp nha!”
Cận Du Bạch có
chút áy náy, gãi gãi đầu: “Vậy thì bu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.