Lời tựa:
Vào thời gian tuyệt đẹp của con người thì những năm tháng ấy lại chẳng thể dịu
dàng, thanh xuân luôn xuất hiện người không thể cùng cậu đến tương lai, tôi ở
trong những ký ức tìm kiếm hình bóng của cậu, trong những điều nhỏ bé của cuộc
sống, khắp nơi đều là bóng dáng của cậu tuy chỉ ba phút dạo dực nhưng mãi mãi
không thể quên cậu, nhớ mãi không quên hình bóng của cậu, ghi nhớ những chuyện
liên quan đến cậu viết cậu vào trong những trang sách, để cậu mãi mãi lưu trữ
trong thanh xuân tuyệt vời của tôi, ở thành phố náo nhiệt này tôi đã tưởng
tượng qua rất nhiều rất nhiều lần về cảnh tượng chúng ta gặp nhau, lúc đó đúng
lúc cậu đã trưởng thành tôi vừa hay dịu dàng, vào lúc sai thời điểm gặp đúng
người cũng không sao, tôi hy vọng chúng ta vào lúc đúng thời điểm bắt đầu lại
một lần nữa, đương nhiên, tôi càng hy vọng rằng hy vọng của mình sẽ có hy vọng.
– Tô Nhan
Chi
(Bách niên giai lão1: Chỉ cùng nhau già đi đến
khi đầu bạc răng long, bên nhau đến tận già.)
Nhưng mà Cận Du
Bạch không thể đợi được Tô Nhan Chi đến, ở nhà đột nhiên xảy ra chuyện, Tô Nhan
Chi không còn suy nghĩ gì cả đừng nói là cuộc thi bóng rổ gì đó. Cô chạy một
mạch về nhà.
Cận Du Bạch và
Tô Nhan Chi lần này đã bỏ lỡ nhau rồi, nhưng bọn họ vẫn nghĩ sẽ còn cơ hội. Thế
mà không thể ngờ được rằng sau lần từ biệt này lại rất lâu sau bọn họ không gặp
lại nhau, thậm chí có thể không còn một chút tương lai nào cả.
Cận Du Bạch đi
lên trên sân thượng nhìn dấu vết bị nước mưa rửa sạch. Anh bỗng cảm thấy trong
lòng có chút trống rỗng. Ngày nào anh cũng lên sân thượng nhưng trên chiếc bảng
đó không có ai viết gì lên cả, cũng không có ai đến đây nữa.
Đợi đến khi Cận
Du Bạch tốt nghiệp cấp ba, anh mới tin rằng bọn họ thật sự bỏ lỡ nhau
rồi.
Hôm đó, trong
đám đông vội vã, Cận Du Bạch nhìn thấy một cô gái đi từ sân thượng xuống. Anh
không nhìn thấy rõ hình bóng mờ ảo xuất hiện trong tâm trí.
Mỗi khi Cận Du
Bạch nghĩ đến chuyện cũ năm xưa đều sẽ chìm vào rất sâu. Lúc đó gọi anh bao
nhiêu lần cũng không có tác dụng.
“Này...”
“Này...”
Đây là lần thứ
ba Tô Nhan Chi gọi anh rồi nhưng Cận Du Bạch vẫn không có phản ứng gì.
Tô Nhan Chi giơ
tay trái vỗ vai Cận Du Bạch hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Cận Du Bạch đột
nhiên bừng tỉnh, nhìn Tô Nhan Chi nói: “Xin lỗi nha, cô sao rồi? Truyền dịch
xong chưa?”
Cận Du Bạch
nhìn vào tay Tô Nhan Chi, máu đã chảy ngược vào trong khá nhiều.
Cận Du Bạch cau
mày hỏi: “Nước dịch hết rồi, sao cô không gọi tôi?”
Tô Nhan Chi bĩu
môi nói: “Tôi gọi anh rồi, gọi anh rất nhiều lần rồi mà anh không trả lời gì
hết.”
“Ồ.” Cận Du
Bạch gật đầu, một tay giữ lấy tay Tô Nhan Chi, cùng lúc đó hướng về phía quầy y
tá gọi: “Y tá, làm phiền cô đến đây giúp tôi rút kim tiêm ra một lát.”
“Dạ vâng, đến
ngay đây ạ.” Một chị y tá lập tức đi qua đó.
Cận Du Bạch giữ
lấy ống dẫn truyền dịch không buông tay, vì nếu bỏ tay thì máu của Tô Nhan Chi
nhất định sẽ bị hút vào trong rất nhiều.
Y tá nhẹ nhàng
rút kim tiêm trên tay Tô Nhan Chi ra.
Cận Du Bạch đưa
tay nâng Tô Nhan Chi đứng dậy nói: “Đi nào, về nhà thôi.”
“Cảm ơn anh.”
Tô Nhan Chi lại một lần nữa khách sáo nói.
Cận Du Bạch gật
đầu không nói thêm gì.
Bọn họ về nhà
cùng nhau. Khi đứng ở hành lang, Cận Du Bạch đột nhiên nói: “Lâm Thư Thiển nói
không được để cô ở một mình tối nay, hay là tôi ở cùng cô.”
Tô Nhan Chi cau
mày, sau đó mở to mắt ngạc nhiên nói: “Anh cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ
không có chuyện gì đâu. Thiển Thiển chỉ lo lắng quá cho tôi thôi.”
Cận Du Bạch
nhìn Tô Nhan Chi rồi nói: “Chỉ Chỉ nhà tôi vẫn ở trong nhà cô, tôi muốn vào
trong đưa nó về.”
Ban đầu Tô Nhan
Chi còn sững sờ một lát, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
“Được được
được.” Tô Nhan Chi gật đầu, lập tức mở cửa.
Tô Nhan Chi và
Cận Du Bạch vừa mới mở cửa ra, Chỉ Chỉ và Tiểu Bạch nằm chờ sẵn ở cửa.
“Cô có muốn đi
xuống lầu dạo một chút không? Dắt chó đi dạo.” Cận Du Bạch nhìn Chỉ Chỉ và Tiểu
Bạch rồi lại nhìn sang Tô Nhan Chi.
“Ừm.” Tô Nhan
Chi gật đầu, nói: “Cũng được.”
Cận Du Bạch ôm
lấy Chỉ Chỉ, Tô Nhan Chi ôm Tiểu Bạch rồi hai người cùng nhau xuống lầu. Hai
chú chó chơi đùa ở bên cạnh, Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi ngồi một bên yên lặng
nhìn chúng.
“Hay là chúng
ta đi dạo.” Cận Du Bạch đột nhiên hỏi.
Tô Nhan Chi
chăm sóc anh cũng mấy ngày nay rồi, có lẽ Cận Du Bạch cũng cần lịch sự một
chút.
“Cái đó… tay và
lưng của anh đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Nhan Chi lập tức hỏi.
“Tôi… ờm… vẫn
chưa đỡ nữa, hình như là chấn thương đến xương phải mất một trăm ngày mới hồi
phục2, vậy nên vẫn còn phải làm phiền cô một chút, tiếp tục chăm sóc
thêm tôi vài ngày.” Cận Du Bạch hơi sững lại, chợt có một tia sáng lóe qua.
(Xương phải mất một trăm ngày mới hồi phục2:
Theo nghiên cứu khi bị gãy xương hay chấn thương thời gian tối thiểu để hồi
phục là 100 ngày.)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT