Lời tựa:

Người ta thường nói rằng năm tháng dài rộng, biển người mênh mông, có thể không nhất thiết phải ngoảnh đầu, nhưng cũng không thể tạm bợ. Cận Du Bạch có thể không ngoảnh đầu, nhưng nhất định phải dừng lại để đợi Tô Nhan Chi. Năm dài tháng rộng, những ngày tháng không có Tô Nhan Chi, mọi thứ đối với anh đều là vô nghĩa. Chỉ khi được ở bên Tô Nhan Chi, anh mới cảm thấy hạnh phúc vô ngần.

Sau một hồi "vật lộn" mặc cả với mấy bà dì trong chợ thì cuối cùng Tô Nhan Chi cũng mua được rau theo đúng ý mình. Vì Cận Du Bạch bị thương nên trọng trách xách thức ăn đành giao lại cho cô. Tô Nhan Chi xách thức ăn đi theo sau Cận Du Bạch. Túi thức ăn quá nặng khiến tay cô đỏ bừng lên, chốc chốc lại chuyển túi thức ăn sang tay trái, lúc sau lại chuyển sang tay phải.
"Này, anh không bao giờ mặc cả khi mua đồ ăn ư?"Tô Nhan Chi đuổi theo sau Cận Du Bạch.
"Từ trước tới nay tôi không đi mua đồ ăn."Cận Du Bạch buột miệng nói. Đại thiếu gia như anh sao có thể tự mua thức ăn? Việc mua thức ăn là việc của bảo mẫu thì sao anh có chuyện biết mặc cả chứ. 
"Anh… đừng nói là anh không ăn cơm đấy nhé?"Tô Nhan Chi dè dặt hỏi.
"Gia đình tôi toàn nhờ bảo… À, tôi vẫn thường hay ăn mì gói."Cận Du Bạch ngay lập tức thay đổi câu trả lời. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play