Rimbaud khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, Bạch Sở Niên cúi mặt đưa lưỡi liếm vai anh, gai ngược lướt qua phần da lộ ra khỏi khe vải gây nên cảm giác đau râm ran cứ như cá mập cọ nhẹ vào người.

Truyện chỉ được up tại WordPress của Mingtian, truyện full là đồ ăn cắp

Lát sau, Alpha không quá hài lòng với bờ vai không đủ thân mật này, bèn đổi thành liếm cằm và má anh, dính người như một chú mèo to xác được nuôi trong nhà.

Áo khoác vắt hờ trên vai Bạch Sở Niên không biết đã rơi ở đâu, trên người chỉ còn mặc một chiếc áo bó đen không tay.

Rimbaud rủ mắt nhìn chằm chằm cánh tay với đường nét không quá lồ lộ nhưng đẹp đến độ khiến anh không khỏi “nắng” lên. Vì hắn có nước da trắng lạnh nên những vùng có nhiều mạch máu thường sẽ ửng đỏ, đặc biệt là mí mắt và các khớp ngón tay.

Rimbaud đếm các ký hiệu trên người hắn – hình chú cá màu xanh lam bao trùm nửa cổ, cơ ngực và vai, tên Rimbaud thì được khắc vụng về ở bụng dưới, xương sườn và một góc tim của anh được đeo trên tai, toàn thân Bạch Sở Niên đầy ắp vết tích do anh để lại, mỗi dấu vết đều mang theo mùi thơm nhàn nhạt của pheromone Rosa Moschata.

“Ở đây còn thiếu này.” Rimbaud nâng tay hắn lên.

“Thiếu gì?” Bạch Sở Niên xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh mà không một chút phòng bị.

Rimbaud duỗi ra móng tay sắc nhọn, khắc một hàng chữ bằng tiếng người cá lên mặt trong của cẳng tay một cách lưu loát.

Anh khắc rất nhanh và gọn, khác hẳn với những ký tự được viết khi còn ở kỳ bồi dưỡng hoặc được chất xúc tác AC thúc đẩy tới kỳ trưởng thành, vết khắc có màu xanh lam, vết thương lành lại rất nhanh nhưng không phai màu.

“Câu này có nghĩa gì?” Bạch Sở Niên cắn môi vì đau, lộ ra nửa chiếc răng nanh.

Rimbaud chỉ vào từng tiếng người cá và dịch cho hắn: “Mèo con của Rimbaud.”

“Tại sao không viết Siren?”

“Tất cả thủ lĩnh hải tộc đều tên Siren, chỉ có tôi là Rimbaud, tôi rất đặc biệt.”

“Tôi thích.” Bạch Sở Niên siết tay, cơ tay căng lên theo động tác của hắn: “Rất xứng với Alpha mạnh siêu cấp như tôi.”

“Nhưng Rimbaud được lấy từ tên của một nhà thơ người Pháp.” Bạch Sở Niên nắm tay Rimbaud, dùng móng tay vẽ một chú cá đuối quỷ màu xanh đơn giản to bằng móng tay cái nằm trước hàng chữ đó, sau đó thổi thổi: “Thế này đặc biệt hơn.”

“Ừ.” Rimbaud cúi đầu thưởng thức với vẻ say mê, ngón tay vuốt ve hình vẽ nhỏ nhắn ấy.

Anh nghe Bạch Sở Niên gọi mình, vừa ngước lên đã bị ngậm chặt môi.

Cách âm trong cabin rất kém, từ trong phòng có thể nghe thấy tiếng bọn Lục Ngôn đang nói chuyện ở phòng kế bên. Rimbaud bất ngờ bị đẩy lên tường kêu “bịch” một tiếng, tiếng nói chuyện bên kia lập tức dừng lại, có vẻ như đang nghiền ngẫm động tĩnh của hai người họ bên này.

Chiếc hôn này đến rất đỗi chậm và nhẹ nhàng, Bạch Sở Niên ngậm môi dưới của anh khẽ mút, lại liếm răng nanh, nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn.

Ai đó từng bảo những người nhắm mắt khi hôn sẽ yêu nhiều hơn là mở mắt, vì vậy Rimbaud cũng nhắm mắt lại.

Bạch Sở Niên hôn lên cằm và cổ anh, đầu lưỡi linh hoạt móc lấy lớp băng quấn quanh cổ.

Băng quấn quanh cổ được nới lỏng lộ ra vùng da từ trái cổ trở xuống, có phần khác so với lúc Rimbaud chưa quấn băng mà hắn đã trông thấy vào lần trước. Ở ngay cổ họng anh có một hàng dấu “x” màu xanh nằm xếp theo chiều dọc, tổng cộng bốn cái rưỡi, bốn cái đầu tiên là dấu “x”, cuối cùng là dấu “/”.

“Đây là gì?” Bạch Sở Niên thoáng ngừng lại, sờ lên cần cổ thon của Rimbaud: “Lần trước đâu thấy.”

Rimbaud giơ tay lên, vuốt nhọn thêm một dấu “\” vào cái cuối cùng, giờ đã thành năm dấu “x” màu xanh.

“Mới vẽ hôm qua.” Rimbaud ngước cổ lên, chỉ vào hình vẽ dưới trái cổ: “Số lần tụi mình hôn nhau.” Anh cũng dần bắt đầu muốn làm điều gì đó để lấy lòng Tiểu Bạch, mặc dù việc này không phù hợp với thân phận của anh.

Bạch Sở Niên lặng người, vuốt nhẹ hàng dấu “x” nằm dọc kia, đầu ngón tay bất giác run lên.

“Tôi thích cái này, thích lắm.” Bạch Sở Niên bỗng nhiên hưng phấn bổ nhào lên người anh, liếm dấu “x” trên cổ, phát điên lên vì vui sướng: “Anh ngầu vãi chưởng.”

Trên biển về đêm rất lạnh, trong phòng tràn ngập cảm giác ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể Rimbaud vẫn rất thấp, ở với anh không bao lâu, da của Alpha cũng nổi một lớp da gà.

Rimbaud từng được sưởi ấm khi di cư qua dòng chảy ấm áp của Đại Tây Dương, cả người cũng trở nên thư thái. Song đối với Tiểu Bạch, nhiệt độ này vẫn còn rất thấp, giá như lúc ôm có thể khiến hắn ấm lên thì tốt biết mấy.

Bạch Sở Niên vùi mặt vào cổ anh mà mút mát, dụi dụi vào hõm cổ, tựa hồ không buồn để tâm đến cơn lạnh từ người anh.

Em ấy đáng yêu quá đỗi. Rimbaud cúi đầu nhìn hắn nép người vào mình, bỗng cảm thấy hoàng hậu không cần tài đức vẹn toàn, hắn muốn gì anh cũng sẽ thỏa mãn.

“Em có muốn gì không?” Rimbaud xoa tóc Alpha: “Tôi làm cho em.”

Bạch Sở Niên nhắm mắt, nửa đùa nửa thật mà trả lời: “Nếu giết người không phạm pháp, tôi muốn dân số thế giới giảm đi một nửa.”

“Tất nhiên là được, mai chúng ta cứ làm thế đi.”

Bạch Sở Niên: “Ơ, đừng, tôi nói vậy cho nhẹ lòng thôi, đừng làm thế nhé.”

Rimbaud thất vọng: “Được rồi.”

Bạch Sở Niên: “Chẳng phải anh cũng chưa từng làm thế à?”

“Tôi không làm vì em không thích, chứ không phải vì tôi không thích.” Rimbaud chỉnh giúp hắn viền băng mắt trái bị lật lên: “Bằng không cứ theo cái đà này, tôi đã giết chúng một trăm lần rồi.”

“Đừng mà, một bé O đang yêu nhường này mà ngày nào cũng đòi đánh đánh giết giết.” Bạch Sở Niên bưng má anh lên xoa nắn, sau đó hôn một cái chóc thật kêu lên trán anh.

“Tôi phải biết bọn chúng muốn làm gì với bản sao của tôi.”

Rimbaud nhíu mày: “Em lại nghĩ ra kế hoạch không đứng đắn gì rồi?”

“Ây da, chuyện đặc công sao có thể gọi là kế hoạch không đứng đắn chớ.” Bạch Sở Niên nhàn nhã ngồi xếp bằng, giơ hai nắm tay ra trước mặt Rimbaud: “Anh lựa một bên, bên trong có trò hay.”

“Trò hay à.” Rimbaud nghiêm túc quan sát hai nắm tay, cố gắng tìm manh mối từ kẽ hở, ngập ngừng chọn tay trái.

Bạch Sở Niên xòe tay ra, trong lòng bàn tay là đệm chân sư tử màu hồng phấn.

“Randi.” Rimbaud dán mắt nhìn đăm đăm, bỗng nhiên gục đầu xuống cắm mặt vào đó mà hít.

Ở phòng bên cạnh, Tất Lãm Tinh dựa vào cửa sổ thừ người nhìn boong tàu, ngón tay mọc dây leo đan thành võng chậm rãi đong đưa, Lục Ngôn cuộn mình nằm ngủ bên trên, trên người đắp áo khoác của Tất Lãm Tinh.

Hàn Hành Khiêm kiểm tra cho Tiêu Tuần xem xương ở các bộ phận khác có bị gãy hay không, quay đầu nhìn thì phát hiện lưỡi hái do Bạch Sở Niên để lại đang nằm dưới đất.

Bề mặt trông khá cứng, nhưng khi chọt nhẹ bút chì vào tay cầm, bề mặc có vẻ cứng đó run lên như những gợn nước.

Hắn thu lại bút chì, song không có gì dính trên tay. Hắn thử cầm cán và nhẹ nhàng nhấc nó lên, nhận thấy các ngón tay của mình xuyên thẳng qua gợn nước mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Tiếp theo lưỡi hái chợt hóa thành một vũng máu, nhanh chóng bốc hơi và không để lại dấu vết gì.

“Một loại vũ khí không được làm từ bất kỳ vật liệu kim loại nào.” Hàn Hành Khiêm ghi vào sổ: “Chỉ có hai tuyến thể thuộc quan hệ thúc đẩy mới có thể dùng chung, uy lực rất mạnh.”

Hoàn thành nhiệm vụ, họ cùng quay về thành phố Nha Trùng, Lục Ngôn, Tất Lãm Tinh và Tiêu Tuần về căn cứ đặc huấn trên đảo tiếp tục huấn luyện, Rimbaud không có việc gì làm cũng lười ra ngoài, chỉ ở nhà xem TV. Sau khi tiến vào kỳ trưởng thành, anh đã có thể xem hiểu nhiều chương trình hơn, nhờ đó mà cuộc sống trên đất liền cũng thú vị hơn.

Xác ướp và súng của Trùng Tơ Vàng được gửi đến Hiệp hội Y học Liên minh, do nhóm nghiên cứu mũi nhọn tập hợp từ các chuyên gia tiến hành phân tích tuyến thể trên xác ướp, băng đạn và súng ống.

Tơ nhện của Trùng Tơ Vàng có tác dụng giữ tươi, trước khi đưa ra phương án kiểm tra hoàn thiện, các chuyên gia không dám tùy tiện bóc lớp kén bên ngoài của xác ướp.

Mấy ngày nay Hàn Hành Khiêm cũng miệt mài thức khuya để tra cứu tài liệu, sáng sớm đi làm thì pha một tách cà phê để nâng cao tinh thần.

Có người không thèm gõ đã đẩy cửa vào, Hàn Hành Khiêm dựa lưng vào ghế xoa ấn đường, thấy Bạch Sở Niên vào liền hỏi: “Cậu nộp báo cáo kiểm tra chưa?”

Bạch Sở Niên đút tay vào túi: “Nộp rồi, tôi viết tận mấy xấp bản thảo, gõ từng chữ vào máy tính, hơn ba mươi ngàn từ.”

“Được, chờ tư liệu được chỉnh sửa xong chắc sẽ gửi cho Hiệp hội Y học của bọn tôi trước.” Hàn Hành Khiêm dọn dẹp mặt bàn chất đầy tài liệu lộn xộn, nhướng mắt liếc hắn: “Mùa này mà mặc áo thun tay lửng, không lạnh à?”

“Không lạnh, lớp trẻ bọn tôi chịu lạnh giỏi lắm.” Bạch Sở Niên cúi người tới gần hắn: “Anh Hàn, phổ cập cho anh một câu bằng tiếng người cá nhé?”

Hàn Hành Khiêm cứ tưởng hắn vòng vo theo lối riêng mà phát hiện ra manh mối mới, thế là lên tinh thần rửa tai lắng nghe.

Bạch Sở Niên duỗi cẳng tay ra, cho hắn xem dòng chữ người cá được khắc bên trên, xong rồi chỉ vào từng từ dịch cho hắn nghe.

Sau đó liền bị đuổi ra khỏi phòng khám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play