Tận đến lúc các đặc công IOA rút khỏi thung lũng, Hà Sở Vị không tiếp tục ra lệnh mà quay lại kiểm tra thương tích của các thành viên trong đội. Trong trận chiến này, nhờ có sự hỗ trợ của nhóm đặc công IOA mà hầu như các thành viên chỉ bị sây sát nhẹ, chỉ có một người bị nổ nguyên cánh tay và một người chết tại chỗ.
Sau khi xong việc, các thành viên được giao nhiệm vụ truy quét Hồng Hầu Điểu bắt đầu khẩn trương tập hợp.
Hạ Văn Tiêu xin chỉ thị từ Hà Sở Vị: “Đội trưởng, Trùng Tơ Vàng đang ở phía trước, cách bọn em chừng một trăm mét, vũ khí đạn dược đầy đủ, tiểu đội không có thương vong, xin đợi lệnh.”
Hà Sở Vị đanh mặt, vừa băng bó cho đồng đội bị mất cánh tay vừa nói: “Đội anh có thương vong, cậu và Văn Ý quay về hỗ trợ xử lý, những người khác bám theo mục tiêu.”
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc, hai anh em Hạ Văn Tiêu và Hạ Văn Ý quay lại theo đường tắt, vì chen vào khe đá nên lúc họ chui ra, mặt mày dính toàn là đất cát.
Thấy có người bị trọng thương, Hạ Văn Tiêu lập tức cởi ba lô chạy tới, quỳ xuống tiêm cho người đó một ống adrenaline, sau đó rửa tay sát trùng và xử lý phần tay cụt.
Có điều tình trạng của hắn không được tốt lắm, mặc dù trên người không có vết thương nhưng sắc mặt xanh xao ốm yếu. Đội họ đã chạm trán với Hoang Từ – thủ lĩnh của Hồng Hầu Điểu – một tuyến thể nam châm cấp M2, gã không những ảnh hưởng tới thiết bị điện tử của họ mà còn hút được tất cả linh kiện bằng sắt. Lúc lựu đạn nổ cũng kích nổ những mảnh sắt vụn mà Hồng Hầu Điểu đã chôn dưới đất từ trước, Hạ Văn Tiêu kịp thời yểm trợ cho đồng đội đổi vị trí, nhưng chính hắn lại bị rất nhiều mảnh sắt găm vào người.
Người đồng đội kia run dữ dội vì đau, hắn nắm chặt cánh tay Hạ Văn Tiêu, môi tái mét run rẩy lên tiếng: “Không sao đâu đội phó, em ổn mà.”
Hạ Văn Tiêu siết cánh tay còn lại của hắn: “Ở căn cứ có trang thiết bị tân tiến, xương nhân tạo cũng dễ dùng.”
“Đội cứu hộ Lôi Đình đang trên đường tới đây, sắp tới rồi.” Hà Sở Vị ngồi dựa vào gốc cây khô, tiếp tục hút thuốc mà không nói thêm gì.
Họ Bạch, cậu mà còn xông lên thì ông đây cũng không cứu được cậu đâu.
Vì bị thương đi đứng không tiện, Tiêu Tuần vẫn chưa rời khỏi đó mà nấp trên một tảng đá ở vách núi cách đó hai trăm mét. Cậu nằm sấp giữ nguyên tư thế ngắm bắn như một tác phẩm điêu khắc bất động.
Từ lúc Hạ Văn Tiêu và Hạ Văn Ý xuất hiện, cậu liền chầm chậm lia điểm ruồi vào người họ và dùng năng lực J1 Bảng đồng hồ vạn năng.
Kiểm tra xong Tiêu Tuần mới dời điểm ruồi sang Bạch Sở Niên.
Thực tế Bạch Sở Niên vẫn chưa vượt khỏi tầm ngắm của cậu, hắn lùa Trùng Tơ Vàng theo hướng mình muốn – một hướng tiếp tuyến lệch khỏi phạm vi quét hình tròn của radar dị hình.
Trong khi đó Rimbaud lại tiếp cận bến cảng nơi hội trưởng đang đứng, hai người không hành động cùng nhau.
Song Tiêu Tuần chẳng còn đủ sức để suy đoán ý đồ của họ, cậu nhìn chăm chú vào mục tiêu bên cạnh điểm ruồi, yên lặng chờ Bạch Sở Niên truyền lệnh vào tai nghe.
Luôn có một kiểu người, dẫu cho tính cách thiếu thận trọng, ưa bỡn cợt, thể lực lẫn cảm xúc quá dư thừa, thế mà lại có sức mạnh ổn định tâm trí và khiến lòng người mềm mại xiết bao.
Trùng Tơ Vàng liều mình lao ra cảng, song lần nào phá vòng vây cũng bị Bạch Sở Niên phang cho một đao sắc lẹm chặn lại.
Bạch Sở Niên âm thầm tính toán phạm vi quét của radar, vung đao tới Trùng Tơ Vàng ép cậu phải cách xa khu vực quét hơn hai mươi mét.
Hàn Hành Khiêm náu mình ngoài cảng, việc tăng tốc Tái lập sức chịu nhiều lần khiến trán hắn toát đầy mồ hôi.
Các thiết bị của quân đội nổi tiếng về hiệu suất và độ bền ưu việt, muốn phá hủy hoàn toàn hai radar trong thời gian ngắn là chuyện không tưởng.
Trên mi Hàn Hành Khiêm rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn nghiêm giọng: “Cả hai radar đều được tái lập một nửa, hiện giờ bán kính dò tìm giảm xuống còn một km, độ chính xác khi quét cũng giảm, không dò được số hiệu cụ thể của đối tượng thí nghiệm mà chỉ phát hiện được số lượng và vị trí. Nhưng họ đã phát hiện sự cố và đang tìm cách sửa chữa, sau khi thay mới radar sẽ hoạt động trở lại, cậu còn ba phút để xử lý.”
“Được.” Bạch Sở Niên ấn tai nghe: “Lãm Tinh, hướng tôi một giờ có một đầm lầy, cậu và Lục Ngôn vòng qua đó.”
Xung quanh là những tán cây cằn cỗi khô héo, tơ nhện của Trùng Tơ Vàng không ngừng trải rộng khắp rừng, cậu ta có thể tự do đi lại trên những sợi tơ mỏng ấy, trong khi địa hình này không có lợi cho Bạch Sở Niên.
Chỉ có đầm lầy hồ mặn cách cảng một km là nơi thích hợp nhất để phục kích.
Sau mấy hiệp đấu, Bạch Sở Niên không hề bị kiệt sức, bởi vì năng lượng mà hắn tiêu hao đều do lưỡi hái trong tay cung cấp.
Trùng Tơ Vàng bị thương rất nặng, đã vậy còn cõng theo một xác ướp nặng trịch, cậu ta dần mất sức, chỉ biết dựa vào chút hơi tàn mà cắm đầu chạy ra bến cảng.
Bạch Sở Niên không tiếp tục tấn công mà chỉ ung dung đuổi theo bằng cách nhảy lên các chạc cây. Hắn không ngừng dán mắt vào Trùng Tơ Vàng, phỏng đoán ý đồ của cậu ta, thỉnh thoảng lại công kích bằng lời nói.
“Anh bạn, đừng chạy, ngoài cảng toàn mấy ông lớn đang họp không đó, cậu ra đó chẳng phải đi chịu chết hay sao?”
“Cậu muốn tìm ai?”
“Ngôn, Dật.” Trùng Tơ Vàng hời hợt đáp lại.
“Tìm hội trưởng bọn này làm gì?” Bạch Sở Niên nhướng mày hỏi, mũi chân nhảy lên cành cây xa tít: “Tôi dẫn cậu đi, theo tôi.”
Trùng Tơ Vàng gắng sức gằn từng từ: “Tôi, không tin cậu.”
“Cậu làm tôi bị thương.” Bạch Sở Niên ôm ngực: “Chúng ta là đồng loại, tin tôi đi, tôi quyết rồi. “
“Cút ngay.” Trùng Tơ Vàng nổi giận, xoay người giơ súng bắn hắn.
Bạch Sở Niên đã dò ra được tầm bắn, tốc độ và độ phân tán của vũ khí này từ lâu, hắn khẽ lách mình tránh đạn, dắt lưỡi hái vào đai súng đằng sau rồi tiếp tục bám sát Trùng Tơ Vàng: “Cậu tìm hội trưởng bọn này làm gì? Tôi chuyển lời giúp cậu, cậu tên gì?”
“Đưa cho anh ấy, thứ quan trọng.” Trùng Tơ Vàng trầm tư, lầm bầm một mình: “Tôi không nhớ, tên mình.”
Khả năng tư duy của đối tượng thí nghiệm kỳ bồi dưỡng còn chưa hoàn thiện, Bạch Sở Niên tiếp tục ép cậu vắt não, đầu óc của Trùng Tơ Vàng trở nên rối rắm, ngay sau đó liền bị Bạch Sở Niên vung đao chặn đường mà lao thẳng xuống khu đầm lầy.
Không khí trong khu này khá ẩm, chẳng mấy chốc mà hơi nước đã đọng trên tơ của Trùng Tơ Vàng làm nó mất đi tính nhẹ nhàng và trở nên khó kiểm soát hơn.
Trùng Tơ Vàng nhảy lên cây, từ hướng này đã có thể trông thấy bóng người thấp thoáng ngoài cảng. Cậu tìm thấy bóng dáng hội trưởng trong đội bảo vệ mặc đồng phục cầu kì, thế là bất chấp lao tới.
Lúc cậu đến gần vách đá và chuẩn bị nhảy xuống, một viên đạn bắn tỉa cách đó một km âm thầm bay tới va vào súng cậu, cú va chạm đó đã xô Trùng Tơ Vàng bay ngược về.
Trong đầm lầy dưới chân, vài sợi dây leo đen bất ngờ mọc lên, dây leo bằng gỗ ấy biến thành những dây nỗ tiễn tử cực độc, dây độc rậm rạp như một hàng rào cao chót vót giam cầm Trùng Tơ Vàng bên trong.
Cuối cùng cũng chạm tới mốc then chốt, Bạch Sở Niên liền ra chỉ thị: “Các cậu rút lui, rời khỏi tầm bắn của cậu ta. Nhiệm vụ hoàn thành, đưa Tiêu Tuần về trị thương.”
Trùng Tơ Vàng nghiến răng, ngón tay điều khiển tơ nhện khẽ giật, cậu đột nhiên cảm thấy vùng lưng đau rát như thể bị lưỡi hái tàn nhẫn rạch ra một vết thương.
Xác ướp luôn được cậu cõng trên lưng, nếu Trùng Tơ Vàng cảm thấy đau ở lưng thì chắc chắn xác ướp sẽ bị thương trước tiên.
Trùng Tơ Vàng không còn hơi sức để ý quá nhiều, chỉ biết tuyệt vọng cởi xác ướp xuống ôm vào lòng, chậm chạp vụng về lật xem xác ướp có bị lưỡi hái chém trúng hay không.
Nhưng cậu phát hiện xác ướp không bị thương, mà lưng cậu cũng không sao hết.
Khi cậu sực nhận ra mình bị lừa thì lưỡi hái của Bạch Sở Niên đã kề vào cổ họng.
“Vừa rồi là năng lực phối hợp Đánh lừa cơn đau của tôi, tôi chưa bao giờ phá hủy thứ người khác yêu thích.” Bạch Sở Niên nắm họng súng trường cướp súng đi, xách Trùng Tơ Vàng quăng cậu xuống đất.
Trùng Tơ Vàng sửng sốt, bất ngờ bị đấm mạnh một cú vào bụng, Bạch Sở Niên đút tay vào túi quần, kẹp lưỡi hãi trong khuỷu tay, cười nhạt giẫm lên bụng rồi đá cậu hai phát, đồng thời kề bộ đàm vào miệng cậu cho Hà Sở Vị nghe tiếng kêu thảm thiết bên này.
Đến khi Hà Sở Vị hô “Đủ rồi”, Bạch Sở Niên mới chịu ngừng tay.
Trùng Tơ Vàng hộc ra một búng máu, cam chịu nằm dưới đất. Cậu chật vật ôm xác ướp vào lòng, cuộn mình bất động.
“Anh bạn, cậu giỏi kiếm chuyện cho tôi qua ha.” Bạch Sở Niên ngồi trên lưỡi hái cán dài vắt ngang trên không nhờ đệm từ, thô bạo túm tóc cậu ta lên, dí huy chương cánh chim tự do IOA trên ngực vào mặt nạ mỏ chim: “Mở to mắt ra coi đây là gì?”
Trùng Tơ Vàng đập vào ngực hắn, cậu không hiểu ý nghĩa của huy chương này, nhưng vẫn ngửi được mùi pheromone của hội trưởng Ngôn Dật còn vương trên người Bạch Sở Niên.
Lục Ngôn nấp ở đằng xa không chịu nổi cảnh Bạch Sở Niên ngược đãi tù binh, cậu vừa trải qua huấn luyện SERE nên vẫn còn chút đồng cảm với đối phương, thế là nhảy xuống từ trên cao của thung lũng, cầm thiết bị ức chế tuyến thể tới khuyên Bạch Sở Niên: “Anh Sở, thôi đi ạ, vậy là đủ rồi, cho anh ta đeo cái này rồi chúng ta mang người rút khỏi đây thôi.”
Vừa quay đầu nhìn Lục Ngôn, Trùng Tơ Vàng liền ngây ra như phỗng cứ như coi cậu thành ai đó.
Lục Ngôn không dám tới gần, chỉ biết trốn sau lưng Bạch Sở Niên ló ra nửa mặt, dùng tai thỏ che mắt chỉ chừa lại một khe hở, tiếp theo mạnh mồm dọa dẫm: “Làm gì đó, muốn nhớ kĩ mặt tôi rồi trả thù hay gì? Tôi thấy anh chưa bị tẩn cho ngoan đâu!”
Trùng Tơ Vàng lặng lẽ bò lên hai bước, ôm xác ướp, không đành lòng mà đưa nó cho Lục Ngôn.
Ai cũng biết trong tơ nhện này bọc một thi thể, Lục Ngôn mất tự nhiên đặt hai tay trước ngực không chịu nhận, Trùng Tơ Vàng thấy vậy bèn quỳ xuống.
“A a a tới rồi! Cái đồ ràng buộc đạo đức!” Lục Ngôn dựng đứng tai thỏ, chỉ vào Trùng Tơ Vàng la lên: “Anh muốn làm gì hả?”
Bạch Sở Niên đẩy cậu: “Người ta đưa thì cậu nhận đi, vớ vẩn nhiều làm gì.”
Lục Ngôn bị đẩy loạng choạng về trước hai bước, vừa vặn va vào ngực xác ướp, thứ này mềm hơn cậu tưởng, tơ nhện ôm sát mang đến cảm giác mịn màng như chăn bông lụa, chưa kể không bị hôi mà còn tản ra mùi hương thoang thoảng của hoa anh túc.
Vì vậy cậu đành nén nhịn cảm giác khó chịu mà ôm xác ướp vào lòng.
Trùng Tơ Vàng run rẩy tìm được súng của mình, Bạch Sở Niên ngó cậu ta đăm đăm, luôn đề phòng cậu ta bất ngờ nổ súng bắn chết Lục Ngôn.
Song Trùng Tơ Vàng lại chậm chạp quỳ xuống và đặt súng trường dưới đất, dè dặt đẩy nó qua cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn tay ôm xác ướp tay cầm súng trông khá là khôi hài, xác ướp trên tay không nghe lời cứ như không xương, chưa kể Lục Ngôn có vóc người nhỏ nhắn, xác ướp này quá cao so với cậu.
“Tôi có, chip.” Trùng Tơ Vàng chìa tay lật ống tay áo lên, để lộ cánh tay của một Omega trẻ, trên mạch đập có ký hiệu chim bay của tổ chức Hồng Hầu Điểu.
“Trong người, có rất nhiều chip.” Trùng Tơ Vàng chậm rì đếm từng vị trí trên cơ thể: “Có bom, cũng có theo dõi, ở lại, nguy hiểm, Hồng Hầu Điểu, báo thù.”
Bạch Sở Niên đã có kinh nghiệm giao tiếp với đối tượng thí nghiệm kỳ bồi dưỡng, hắn có thể ghép những cụm từ ngắt quãng này thành ý mà Trùng Tơ Vàng muốn diễn đạt.
Sau khi mua Trùng Tơ Vàng về, Hồng Hầu Điểu đã cài chip định vị vào người, buộc cậu ta phải hành động theo lệnh của boss, dù trốn tới đâu cũng sẽ bị tóm về, trong người còn có bom mini, boss đã dùng nó để hành hạ và hăm dọa cậu.
“Tôi, về.” Trùng Tơ Vàng gục đầu, chật vật ôm vết thương trên người bỏ đi: “Cảm ơn, hội trưởng.”
Bạch Sở Niên nhìn theo bóng lưng cậu: “Tôi có cách ngăn chúng tìm ra cậu.”
Trùng Tơ Vàng dừng bước.
Giọng của Hàn Hành Khiêm vang lên bên tai: “Họ sửa xong radar dị hình rồi, còn 10 giây để khởi động lại, 8, 5,…”
Thời gian đếm ngược về 0, radar dị hình khởi động lại, Trùng Tơ Vàng hoàn toàn nằm trong tầm dò tìm của nó.
“Chúng ta đi.” Bạch Sở Niên dẫn Lục Ngôn rút lui.
Có rất nhiều trực thăng quân sự đang tập trung ngoài cảng M, một chiếc Lincoln màu đen đang đậu đối diện trực thăng.
Alpha đội mũ quân đội ngồi ở ghế sau có đôi mắt tam bạch(*) nổi bật, trông ông hãy còn rất trẻ, nhưng có lẽ do chấn thương thời trẻ nên sống lưng hơi gù, tua rua trên bộ quân phục xoắn vào nhau, cổ áo phanh rộng một cách cẩu thả. Ông khoát tay lên mép cửa xe, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cửa tùy theo tâm trạng, hoàn toàn không theo khuôn phép nào.
Omega quạ đen Độ Mặc ngồi ở ghế lái nhỏ giọng hỏi ông: “Trưởng giám ngục, bây giờ tôi mở cửa cho ngài nhé?”
Trưởng giám ngục nhún vai mỉm cười: “Chậm đã, xem kìa.”
Độ Mặc ngẩng đầu nhìn theo hướng Trưởng giám ngục chỉ, trên đỉnh tháp Lesa có một người cá màu xanh đang cuộn mình.
“Tôi cứ nghĩ có hội trưởng IOA chỉ biết bao che khuyết điểm ở đây đã đủ rắc rối rồi, ai ngờ Siren mất tích hơn bảy mươi năm lại xuất hiện, làm vậy cố ý cho tôi xem hay gì.”
“Hôm nay muốn mang ai đi cũng không còn dễ nữa rồi.”
Radar dị hình bỗng phát hiện bất thường, còi báo động bắt đầu kêu inh ỏi.
Trưởng giám ngục liền quay đầu nhìn sang.