Được sửa xong, vị trí của hai đối tượng thí nghiệm cũng hiển thị trên màn hình hoạt động của radar dị hình, gần nhất là đối tượng thí nghiệm tác chiến đặc chủng 857 “U Linh Điện Quang”. Theo vị trí được hiển thị, U Linh Điện Quang đang ở trung tâm tháp sắt Lesa cách mặt đất hai trăm mét.
Tọa độ rất chính xác, vị trí của U Linh Điện Quang cũng trùng khớp với tọa độ của người cá đang cuộn mình quanh đỉnh tháp.
Trưởng giám ngục lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Máy không bị hỏng chớ, sao anh ta lại là U Linh Điện Quang được?”
Độ Mặc ngồi ở ghế lái vội giải thích: “Viện nghiên cứu 109 đã cải tạo anh ta. Sau vụ nổ lần trước, Viện nghiên cứu lạc mất khá nhiều đối tượng thí nghiệm, anh ta cũng nằm trong số đó.”
“Sao không nói sớm.” Trưởng giám ngục vẫn nhớ tên U Linh Điện Quang nằm trong kế hoạch bắt giữ, đành chống đầu thở dài: “Thôi vậy, loại anh ta ra khỏi kế hoạch đi.”
“Vâng.”
“Nếu thực sự mời ông Phật này về, Nhà tù Quốc tế sẽ chẳng bình yên được ngày nào mất.”
Trưởng giám ngục lại chú ý tới một đối tượng thí nghiệm khác bị radar dị hình dò ra – vũ khí tác chiến đặc chủng 211 Trùng Tơ Vàng.
Màn hình hoạt động của radar cho thấy hướng chạy trốn của Trùng Tơ Vàng, cậu ta di chuyển rất chậm, không chừng đã bị thương.
Trưởng giám ngục chống đầu hỏi với vẻ biếng nhác: “Có ai mua Trùng Tơ Vàng à?”
“Boss của Hồng Hầu Điểu mua Trùng Tơ Vàng ạ, ông ta còn mua bốn hoặc năm đối tượng thí nghiệm khác nữa, Trùng Tơ Vàng chỉ là một trong số đó.”
“Không có hóa đơn mua hàng từ tổ chức chính quy sẽ bị coi là đối tượng thí nghiệm bất hợp pháp, bắt đi.”
“Vâng.”
Trưởng giám ngục ra lệnh xong thì hội trưởng IOA cũng tiến về phía ông, Độ Mặc gấp gáp xuống xe mở cửa cho Trưởng giám ngục. Quân hàm của hai vị này đều là Thiếu Tướng, hội trưởng Ngôn đã chủ động qua đây, Trưởng giám ngục còn không xuống xe thì không được phải phép cho lắm.
Trưởng giám ngục từ tốn bước xuống từ băng ghế sau, lưng hơi còng xuống, trong tay cầm một chiếc ô đen bình thường, mũi ô khẽ chống xuống đất.
“Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ.” Hội trưởng Ngôn lạnh nhạt vươn tay.
“Vẫn khỏe, vẫn khỏe.” Trưởng giám ngục nhiệt tìm ôm Ngôn Dật, thoạt nhìn thân thiết như bạn cũ gặp lại song thực chất đang sôi trào sóng ngầm. Trưởng giám ngục mỉm cười nói vào tai Ngôn Dật: “Xem ra hôm nay lại che chở cho thằng quỷ nhỏ cấp dưới nữa rồi.”
Ngôn Dật vẫn giữ nguyên nét mặt thờ ơ, hơi dùng sức siết bàn tay đang nắm làm khung xương kêu răng rắc: “Trị an không tốt nên đành phải trông kĩ chút.”
Sau màn chào hỏi sặc mùi thuốc súng, Trưởng giám ngục mới thủng thẳng bước tới tháp Lesa: “Tôi phải đi chào Siren đã.”
Ngôn Dật không mấy để tâm: “Tự rước lấy nhục.”
Rimbaud bị radar dị hình phát hiện quả thật đã gây ra một trận xôn xao, nhưng vẻ ngoài của anh vốn đã rất đặc biệt. Để mà so sánh người cá với đối tượng thí nghiệm, không rõ ai mới có tính đe dọa hơn. Nhiều người không hiểu về chủng tộc người cá nên cho rằng họ là sinh vật ngoài hành tinh, chính vì thế sau khi dò ra Rimbaud, tác động thị giác và mức độ bất ngờ của mọi người không cao như tưởng tượng.
Tuy nhiên, súng của bộ đội đặc chủng và cảnh sát nhà tù vẫn không hẹn mà cùng nhắm vào Rimbaud trên đỉnh tháp.
Trưởng giám ngục đứng dưới tháp Lesa, chống ô đen xuống đất, hai tay đặt hờ trên cán ô, ra hiệu cho mọi người bỏ súng xuống, đoạn ngước lên nhìn người cá trên cao rồi phóng ra pheromone bày tỏ lòng tôn kính.
Pheromone bay lên cao, Rimbaud ngửi thấy mùi, con ngươi trong đôi mắt xanh vô hồn co lại thành một đường sọc, đuôi cá buông lỏng thả người lao xuống. Lúc sắp tiếp đất thì điện từ nổ uỳnh một tiếng làm mọi người choáng váng, đệm từ nâng Rimbaud lơ lửng cách mặt đất một mét.
Trưởng giám ngục cởi mũ quân đội đội lệch xuống, cúi đầu chào Rimbaud một cách lịch thiệp.
Nghi thức thỏa đáng ấy đã làm dịu bớt cái nhìn nghiêm khắc của Rimbaud, anh chống đầu nằm nghiêng trên xà ngang bên dưới tháp sắt, khẽ “ừ” một tiếng coi như trả lời.
“Ngài không cần tỏ ra thù địch với tôi, tôi chỉ theo nguyên tắc, thực hiện trách nhiệm với toàn nhân loại, đảm bảo các đối tượng thí nghiệm không đe dọa tới con người.”
Rimbaud nhìn móng tay mình: “Tới giờ các ngươi vẫn còn sống, chính là bằng chứng bọn ta không có tính uy hiếp.”
Trưởng giám ngục cười tủm tỉm: “Tôi chỉ bắt vài người không quan trọng với ngài thôi, người tôi muốn tìm không phải Alpha yêu dấu của ngài, mà là một đối tượng thí nghiệm báo đen tương tự như cậu ta, ngài đã gặp bao giờ chưa?”
Rimbaud thoáng suy ngẫm, hình như Tiểu Bạch từng đề cập có một tên như thế ở cùng bò sát, có điều không nói quá cụ thể.
Bộ đội đặc chủng PBB áp giải Trùng Tơ Vàng đang thoi thóp về cảng M, hai tay đeo còng đặc chế, trên gáy cắm một thiết bị ức chế tuyến thể phòng hờ cậu ta nổi điên gây thương tích cho người khác.
Các cảnh sát Nhà tù Quốc tế bước tới bàn giao với bộ đội, hóa đơn mua Trùng Tơ Vàng nằm trong tay Hồng Hầu Điểu, mà tổ chức khủng bố này không được quốc tế công nhận là hợp pháp, do đó Trùng Tơ Vàng không khác gì đối tượng thí nghiệm không được giám sát, phải giao cho Nhà tù Quốc tế trông chừng.
Không còn gánh nặng nên Trùng Tơ Vàng nhẹ nhõm hơn nhiều, dù sắp vào tù hay quay về Hồng Hầu Điểu cũng không còn làm cậu ta lo sợ nữa.
Trùng Tơ Vàng gục đầu, bị cảnh sát Nhà tù Trọng hình Quốc tế nhét vào xe áp giải bọc thép.
Ngôn Dật lấy làm tiếc vì không thể đưa Trùng Tơ Vàng về tổng bộ, Nhà tù Quốc tế giữ càng nhiều đối tượng thí nghiệm thì càng có tiếng nói trong hội nghị. Y nhìn chằm chằm bóng lưng trẻ tuổi bị nhét vào xe áp giải hồi lâu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc khó tả.
Radar dò tìm cho thấy quanh đây vẫn còn đối tượng thí nghiệm, nhưng chỉ chợt lóe sáng trong phạm vi quét rồi biến mất ngay.
Trưởng giám ngục đứng một lúc trước màn hình hoạt động của radar, bộ đội đặc chủng PBB và cảnh sát Nhà tù Quốc tế vẫn đang truy tìm khắp cảng M. Từ khi bắt đầu tới giờ, công tác tìm kiếm đã diễn ra khoảng bốn tiếng, sau khi xác định quanh cảng M không còn đối tượng thí nghiệm ẩn nấp mới chấm dứt.
Lúc họ tiến hành lùng bắt thì đội đặc công – trừ Rimbaud đã ngồi tàu ra biển.
Năm người trốn vào cabin nghỉ ngơi, nhờ đội cứu hộ Lôi Đình PBB chữa trị mà xương bắp chân bị gãy của Tiêu Tuần đã phục hồi, chỉ cần nằm nghỉ trên giường vài ngày là ổn.
Tất Lãm Tinh phụ Lục Ngôn dời xác ướp nặng trịch đến bên tủ rồi dùng dây leo buộc chặt, không ai biết được sau khi tách khỏi Trùng Tơ Vàng thứ này còn di chuyển được không, tốt hơn hết là trói nó lại cho an toàn.
Lục Ngôn thu xếp cho xác ướp xong thì ngồi phịch dưới đất, xé vài tờ giấy nháp bắt đầu gấp hạc, bận bịu nửa ngày để xếp chúng vào thi thể sư tử con trong ba lô.
Hàn Hành Khiêm ngồi trước mặt Bạch Sở Niên giúp hắn xử lý vết thương trên mắt trái.
Mặc dù đối tượng thí nghiệm sẽ không bị súng của Trùng Tơ Vàng bắn chết, nhưng tốc độ phục hồi vẫn giảm đi đáng kể, đặc biệt là bộ phận mỏng manh như mắt này, dù có là Bạch Sở Niên cũng cần ít nhất một tháng mới có thể khôi phục lại được.
Tiêu Tuần đi đứng còn không xong nên đành chống tay lên sàn mà từ từ lết tới, cúi mặt nói nhỏ với Bạch Sở Niên: “Cảm ơn huấn luyện viên.”
“Ờ, khỏi cảm ơn.” Bạch Sở Niên hờ hững đáp lại.
Tiêu Tuần nhíu mày tự trách: “Tại tôi lơ đễnh khi chiến đấu, và còn… không tin tưởng đồng đội.”
“Giờ tin rồi à?”
“Vâng.”
“Không sao, tôi cũng có lỗi.” Bạch Sở Niên cũng có phần áy náy vì để học viên của mình ngã gãy xương: “Chuyện này phải trách anh Hàn, tôi đá cậu xuống vì nghĩ ảnh sẽ bắt được cậu, ai có dè anh Hàn chỉ lo dòm tôi chằm chằm đâu? Anh Hàn đúng là yêu tôi chết đi được.”
“Im mồm.” Hàn Hành Khiêm xốc băng lên, tròng mắt bê bết máu chỉ còn lại vụn, lộ ra hốc mắt đen ngòm, thịt thối và thịt thừa mới mọc dính vào băng, lúc gỡ xuống thì tác động tới dây thần kinh.
Bạch Sở Niên hít khí lạnh tsk tsk.
“Cố chịu đi.” Hàn Hành Khiêm tiêm hai mũi thuốc tê quanh hốc mắt, chuyên tâm khử trùng cho hắn, cắt bỏ thịt thừa, còn đạn cắm vào hốc mắt thì chỉ có thể gắp ra bằng kềm phẫu thuật.
Bạch Sở Niên: “Nè, tí nữa anh đâm vào não sau của tôi rồi.”
Hàn Hành Khiêm: “Đạn cắm sâu bên trong, tôi còn cách nào đâu.”
“Cứ mặc xác nó ở đấy, đạn thôi mà, chờ lành lại chôn nó luôn là xong.”
“Không lấy ra thì cậu sẽ gặp rắc rối khi qua cửa kiểm tra an ninh đó, ráng chịu đi, đừng nhõng nhẽo.”
“Đau thật mà.” Bạch Sở Niên đành phải cầm súng của Trùng Tơ Vàng nghiên cứu đặng dời sự chú ý.
Hắn sờ nhẹ vào kén tơ bọc quanh báng súng, tuyến thể bên trong vẫn còn ấm và đập liên hồi, đồng thời tỏa ra pheromone mùi anh túc.
“Có phải tuyến thể của người thân Trùng Tơ Vàng không?” Bạch Sở Niên muốn mượn ánh sáng để nhìn xuyên vào thứ bên trong kén tơ: “Với cái tính cậu ta thì đâu giống kẻ sẽ giết người thân của mình, vậy là bị ép à? Nếu bị ép, làm sao cây súng này ở trong tay cậu ta được.”
Bạch Sở Niên ngẫm nghĩ rồi “pằng” một tiếng.
Hắn kề họng súng vào cẳng tay rồi bóp cò, viên đạn xuyên qua tay để lại một lỗ máu, viên đạn găm vào bức tường ở đối diện.
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, lỗ đạn trên cẳng tay nhanh chóng khép lại và lành lặn không một dấu vết.
“À, quả nhiên, vào tay người khác sẽ không có tác dụng.” Bạch Sở Niên xoa cằm ngộ ra: “Tôi có một phỏng đoán hợp lý thế này, tuyến thể này là của xác ướp, xác lạnh, nhưng tuyến thể còn.”
Vài người bị phát súng bất ngờ của hắn làm cho hết hồn căng thẳng, ai cũng dồn dập quay sang dòm Bạch Sở Niên, Hàn Hành Khiêm thì mắng hắn là đồ điên.
“Tôi phải tra rõ chuyện này.” Bạch Sở Niên đăm chiêu, việc này liên quan rất nhiều đến Viện nghiên cứu 109, chưa kể hành vi trực tiếp cải tạo con người có thể nói là vi phạm đạo đức nghiêm trọng, nếu bị phanh phui chắc chắn sẽ gây náo động cho toàn xã hội.
Đây là một cơ hội tốt.
Lục Ngôn không biết chuyện gì vừa xảy ra, lặng lẽ nhích tới bá vai Bạch Sở Niên mà hỏi: “Anh còn điều tra làm gì, Trùng Tơ Vàng vào cục cảnh sát ngồi luôn rồi mà.”
“Cậu ta vào đó mới dễ xử lý.” Bạch Sở Niên gõ nhẹ súng của Trùng Tơ Vàng vào lòng bàn tay: “Cậu không nghe tên đó nói sao, trong người gắn đầy chip, chúng ta đưa người về tổng bộ chỉ tổ thêm rắc rối.”
“Mà cậu nghĩ coi, việc đầu tiên sau khi vào tù là gì?”
Lục Ngôn ngớ người: “Làm gì ạ?”
“Ngốc ạ, lục soát người và kiểm tra sức khỏe chứ gì.” Bạch Sở Niên cười khẩy: “Bộ môn tinh tế như loại bỏ chip và tháo bom mini khỏi cơ thể sống cứ để họ làm. Hơn nữa, Nhà tù Trọng hình Quốc tế được xây trên một hòn đảo biệt lập thuộc hải phận quốc tế với nhiều trạm kiểm soát được canh phòng nghiêm ngặt. Dù Hồng Hầu Điểu có biết cậu ta ở đâu cũng không bắt về được đâu.”
Hàn Hành Khiêm biết tỏng hắn lại đang mưu tính kế hoạch nguy hiểm nữa rồi: “Cậu định làm gì?”
“Tới lúc đó sẽ báo anh biết, hai ngày tới cứ để công cụ hình người Nhà tù Quốc tế thu xếp ổn thỏa cho Trùng Tơ Vàng đi.”
Trên boong tàu vọng tới tiếng nước và tiếng vật nặng tiếp đất, Bạch Sở Niên nhanh nhạy nhướng mắt lên, hai mắt sáng ngời: “Vợ tôi về rồi.”
Vài phút sau, Rimbaud trèo qua cửa sổ cabin, mái tóc vàng ướt đẫm nhỏ giọt.
Tất Lãm Tinh cứ lo Rimbaud sẽ gặp chuyện khi đứng giữa các vị tai to mặt lớn, bởi vì hầu hết thời gian Rimbaud nói chuyện không rõ ý, thấy anh về hắn mới thở hắt ra, sau đó đưa khăn lông qua.
Rimbaud cầm khăn lau nước trên tóc, tiếp theo bò một mạch tới chỗ Bạch Sở Niên.
Hàn Hành Khiêm băng bó cho hắn xong, hiện giờ trên đầu hắn quấn một vòng băng che kín mắt trái, chỉ chừa mỗi mắt phải còn nguyên vẹn.
“Xong rồi?” Rimbaud hỏi.
“Ừ.” Hàn Hành Khiêm cúi đầu thu dọn hòm thuốc: “Với thể chất của cậu ta cần khoảng một tháng mới hồi phục, còn phải thay thuốc mỗi ngày.”
“Được.” Rimbaud liền ngậm cổ áo của Bạch Sở Niên, bò thoăn thoắt vào một gian cabin khác rồi cẩn thận đặt hắn lên giường.
Kỳ thực Bạch Sở Niên rất thích được anh ngậm đi tới đi lui, đối với loài mèo, đây là một cử chỉ rất an toàn và đáng tin cậy.
Rimbaud nâng má hắn lên nhìn, càng dòm càng đau lòng, càng xem càng giận, bèn đanh giọng răn bảo: “Lẽ ra tôi phải mang em về nhốt lại mà nuôi, không cho em gặp ai hết.”
“Ơ, dữ thế.” Xử lý vết thương cả tiếng mà Bạch Sở Niên cũng không oán thán câu nào, giờ lại đột nhiên ôm eo Rimbaud bán thảm, vùi đầu vào ngực anh mà rầm rì: “Đừng mắng tôi mà.”
“…” Ngọn lửa trong lòng Rimbaud thoáng cái tắt lịm.
Bọn họ ngồi trên giường đối diện nhau, Bạch Sở Niên ôm anh thủ thỉ: “Có những lúc tôi cũng muốn đi thật, nhưng tôi không cam lòng, mình không làm gì sai thì tội gì phải đi.”
“Tùy em vậy.” Rimbaud nhìn sang chỗ khác: “Tôi luôn ở bên em.”
Bạch Sở Niên tựa cằm vào vai Rimbaud, hai người lặng thinh thật lâu trong căn phòng u tối.
Ngay khi Rimbaud cho rằng hắn đã ngủ và muốn ôm hắn lần nữa thì cổ đột nhiên bị liếm, mặt lưỡi mọc đầy gai ngược mài lên da làm anh đau nhói.