Phù dung trong góc tối

Chương 4


11 tháng


16.

Sau khi rời khỏi Lý gia, ta mới nhớ hôm nay là tết thanh minh.

Ta do dự bảo người đánh xe và người hầu quay lại, đi ra khỏi thành. Vào tiết thanh minh, phải đi bái tế linh hồn của người đã khuất.

Ngoài thành có một ngôi mộ của Thẩm Chiếu, được người dân kinh thành tự bỏ tiền bỏ sức ra xây.

Từ nhỏ chàng đã phò gia trị quốc, vang danh khắp kinh thành, mọi người nghĩ sau này chàng có thể đi vào sử sách cùng với thái tử điện hạ, là minh quân lương tướng.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một ngôi mộ mà thôi.

Ta dừng xe ở gần đó.

Vén rèm nhìn ra ngoài, dòng người đông đúc đang nối đuôi nhau lướt qua mộ Thẩm Chiếu, có người còn che mặt khóc rống lên.

Đã có người nhận ra ta, giận mà không dám nói gì, chán ghét đi xa.

Tiếng ác của Tư Lễ Giám và Thái tử phi đã bị đồn khắp kinh thành, không còn là chuyện mới mẻ gì nữa.

Thị nữ hỏi: "Nương nương, người có xuống xe không?"

Ta ngơ ngẩn.

Cúi đầu thấy máu còn dính trên váy, thật lâu sau ta mới lắc đầu.

Nếu ta đi qua tế bái sẽ chỉ làm hỏng thanh danh của Thẩm Chiếu mà thôi. Tốt nhất mọi người đừng bao giờ biết ta và chàng từng có hôn ước.

Trước khi hồi cung, ta thoáng nhìn thấy người ăn mày đầu bù tóc rối dưới gốc cây liễu.

Trời đang mưa, hắn không có chỗ trú mưa.

Ta nói với thị nữ, "Lấy cho hắn một cây dù đi."

17.

Lý gia đã ngã xuống, những gia tộc còn lại cũng sắp đến lượt rồi.

Chỉ trong ba tháng, gia tộc của những công tử trước đây ám sát Thẩm Chiếu đều sụp đổ, không còn một ai.

Tiếng ác của Thái Tử Phi đồn xa, rất ít người biết tên của Thái Tử phi là A Phu, là một cái tên nhẹ nhàng.

Khi điện hạ tới, ta còn đang điều hương.

Hương có thể làm tâm trí con người bình tĩnh.

Đã lâu ta không thấy thái tử mất bình tĩnh như vậy rồi.

Ngài nói: "Chỉ trong ba tháng, Vệ Phù, nàng đã tịch thu bao nhiêu ngôi nhà rồi? Trên tay nàng dính máu của bao nhiêu người. Hôm nay lên triều, Vệ gia cùng một nửa triều thần muốn cô ban chết cho nàng đấy."

Ta đã sớm nhận được tin.

Để thể hiện quyết tâm mà lão già họ Vệ còn đâm đầu vào cột ở điện Kim Loan nữa mà.

Chắc là hối hận vì trước đây không ngờ một thị nữ ở Vệ gia lại có khả năng hại nước hại dân.

Ta đốt lửa châm hương, mặt dịu dàng, không có bất cứ dao động nào.

Ta nói: "Vậy điện hạ cứ làm theo lời họ nói đi."

Điện hạ im lặng hồi lâu, lúc ta quay đầu, ta thấy trán và cổ ngài nổi đầy gân xanh.

Ngài rít ra từ trong cổ họng: "Nàng muốn báo thù cho hắn, sao phải gấp gáp như vậy?"

Ta cười, hóa ra điện hạ cũng biết ta đang làm gì.

Điện hạ còn có nhiều lo lắng hơn cả ta, ngài từng bị lưu đày nên đã mất hết kiêu ngạo, nhẫn nhịn cũng giỏi hơn.

Ngài ấy nói đúng.

Ta nên từ từ mưu tính kẻo rước họa vào thân.

Nhưng ta không đợi được.

Trong điện im ắng thật lâu, điện hạ bước lên, lặng lẽ ôm ta vào lòng.

Ngài vùi đầu vào cổ ta.

Có chất lỏng ấm áp chảy ra.

Điện hạ nói: "A Phù, cô sẽ bảo vệ nàng."

"Đã báo được thù rồi. Quên hắn đi."

18.

Đã một năm kể từ khi thái tử về kinh.

Hoàng đế giao quyền, thái tử được các đại thần trung thành giúp đỡ, có Tư Lễ Giám thay ngài làm những chuyện dơ bẩn nên về cơ bản, ngài đã hoàn toàn nắm quyền.

Hoàng đế già yếu bệnh nặng cuối cùng cũng băng hà vào một ngày nắng đẹp.

Trong cung bận rộn vì chuyện hoàng đế băng hà.

Ta dẫn theo người của Tư Lễ Giám xông vào tẩm cung của Vệ phi.

Hơn nửa năm nay, nàng ta trơ mắt nhìn ta cấu kết với hoạn quan, trơ nhắt nhìn những người trước kia hại Thẩm Chiếu chết thê thảm từng người một.

Nàng ta đã tiều tụy đến mức không còn hình người.

Vệ gia tự cho mình là ngay thẳng, có thể mắng Tư Lễ Giám trên triều. Vệ phi cũng dùng từng dùng thủ đoạn với ta, nhưng chỉ là trò mèo trong mắt đám hoạn quan mà thôi.

Nhưng nàng ta không ngờ ta lại to gan đến vậy, dám giết trắc phi do thái tử thân phong, giết chết đích nữ của Vệ phủ.

Cho đến khi ta ném dao và lụa trắng trước mặt nàng ta, cho nàng ta lựa chọn.

Nàng ta ngã xuống đất, thất thố bò ra sau nhưng bị thái giám kéo lại.

Ta ngồi xuống, vẫn cất giọng bình thản nhưng không khỏi thắc mắc: "Tiểu thư, A Phù chỉ là một thị nữ lớn lên cùng tiểu thư, hầu hạ tiểu thư chưa từng phạm sai lầm, tại sao Thẩm tướng quân thích ta, tiểu thư lại bắt chàng phải chết?"

Bốn năm trước, ta còn gọi Vệ Vãn là tiểu thư, ta vẫn là thị nữ của nàng ta.

Vệ Vãn hoảng hốt, sau đó chậm rãi cười nói: "Thẩm Chiếu tặng cho ngươi một viên ngọc màu lam."

Ta nhớ lại.

Đó là miếng ngọc bội tuyệt thế Thẩm Chiếu tình cờ có được trong quân doanh, chính tay chàng khắc thành hình hoa phù dung. Lúc ấy tiểu thư nhìn thấy ta cầm, chỉ cười rồi ném đi.

Vệ Vãn nói tiếp: "Thứ ta không có, sao người xứng có được? Làm sao ngươi xứng!"

Ta buồn bã thu lại ánh mắt, hóa ra là vậy.

Ta ra lệnh cho thái giám cắt lưỡi của nàng ta trước, sau đó dùng lụa trắng siết cổ nàng ta tới chết.

Ta nhìn nàng ta trút hơi thở cuối cùng.

Hôm ấy điện hạ nói sai rồi.

Cho tới khi Vệ phi chết, ta mới thật sự báo xong thù.

Ta mới có thể thoải mái.

19.

Ta chưa bao giờ tin điện hạ có thể bảo vệ ta, cho nên đã tranh thủ thời gian giết người, chưa từng nghĩ sẽ để lại đường lui cho mình.

Thực tế đúng là vậy.

Trước khi qua đời, hoàng đế truyền ngôi cho thái tử.

Nhưng hoàng đế còn để lại một bức di chiếu, yêu cầu Thái Tử Phi uống rượu độc trước mặt mọi người.

Xem ra hoàng đế cũng nghe thấy tiếng ác của ta.

Sau khi nghe di chiếu, điệu hạ đã lập tức phong tỏa toàn bộ hoàng cung, nhưng chuyện này đồn đi cũng chỉ là sớm hay muộn.

Lúc thái tử đến cung của ta, ta đang ngồi quỳ trước bàn.

Vài đóa hoa được cắm trong chiếc bình đơn giản trên bàn nhỏ, ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ, trông như những sợi tơ.

Sạch đẹp giống như một bức tranh.

Khuôn mặt điện hạ tái nhợt u ám, nhưng bước chân rất nhẹ nhàng, hồi lâu không nói nên lời.

Ngày ta gả cho thái tử hình như cũng giống vậy. Thái tử nghi ngờ ta là tai mắt, không muốn tới gần ta, ta tự mình xốc khăn voan lên, trịnh trọng nói: "Điện hạ, ta là A Phù. Ta sẽ bảo vệ ngài."

Điện hạ cười, chưa từng nghĩ sẽ được tiểu cô nương hứa hẹn như vậy.

Không ngờ ta nói được làm được.

Bây giờ chuông tang trong cung vang lên, hoàng đế băng hà, thân là thái tử rõ ràng có rất nhiều việc phải làm, nhưng ngài lại dành thời gian im lặng trong cung của ta.

Ta bình tĩnh nhìn lên, cũng không sợ cái chết: "Điện hạ, chỉ là uống rượu độc thôi."

Đã báo được thù thì còn sợ gì cái chết.

Hoàng đế đang mở đường cho thái tử, Tư Lễ Giám vì ta và thái tử mà làm quá nhiều chuyện, mặc dù thế cục triều đình đã được thái tử nắm giữ, nhưng dân chúng tức giận, oán khí ngập trời, nếu ta chết đi, mọi thứ sẽ được xoa dịu.

Điện hạ thất thần nhìn ta, lại nói sang chuyện khác.

Ngài nói: "A Phù, nếu cô gặp nàng sớm hơn, liệu nàng có thích cô không?"

Ta ngẩn người, lại cười nói: "Điện hạ quên rồi sao, có một năm ở yến hội hoa viên, ta đang vớt vòng tay trong ao thì gặp điện hạ."

Thái Tử không hiểu.

Một năm nọ, Vệ Vãn đưa ta đến dự tiệc hoa viên ở vườn thượng uyển, lúc nàng ta không vui sẽ thích trút giận lên thị nữ, làm khó ta bằng cách vứt vòng tay của ta rơi xuống hồ sen.

Ta cởi giày cởi tất, ngâm mình trong nước tìm cả buổi trưa, đến mức da đã sưng lên.

Lúc ấy Thái Tử điện hạ đi ngang qua, tùy ý liếc ta, khẽ nhíu mày.

Nội thị lập tức hiểu ý, quở trách ta, "Thị nữ ở đâu ra, không có mắt đắc tội điện hạ."

Bọn họ tưởng ta cố ý chờ ở đây để tình cờ gặp điện hạ.

Ta bị phạt quỳ.

Chỉ có thiếu niên áo tím bên cạnh thái tử cười nói: "Thái tử tự luyến, mặc kệ hắn đi."

Nội thị im lặng.

Thái Tử vẫn không so đo, rời đi trước.

Thiếu niên áo tím ở lại, lội xuống hồ nước hỏi ta đánh rơi vòng ngọc nào.

Khi ngoảnh lại, hào hoa phong nhã, vô ưu vô lo, hóa ra chàng chính là Thẩm Chiếu.

Ta kể lại chuyện cũ này.

Điện hạ bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc phát hiện ngài gặp ta cùng một ngày với Thẩm Chiếu.

Thậm chí thời gian còn sớm hơn cả chàng.

Ta ngẩng lên, cười trả lời vấn đề của điện hạ: "Ta vừa nhìn thấy điện hạ đã phải chịu phạt. A Phù chỉ thích người đối xử tốt với mình. Điện hạ, ta sẽ không thích điện hạ."

Điện hạ ho một tiếng, che miệng, máu trào ra khỏi kẽ ngón tay.

Ngài quay đi chỗ khác: "Thì ra là vậy. Cô sẽ đưa nàng xuất cung."

Ta kinh ngạc mở to mắt.

Sức mạnh của câu này rất lớn.

Nếu điện hạ không tuân theo di mệnh của tiên đế. Sau này ai sẽ phục vị trí chính thống của điện hạ?

Ta nghĩ rồi lắc đầu. Giang sơn dễ loạn, không biết lúc đó lại nổi lên sóng gió gì, không biết sẽ lại có ai giống như Thẩm Chiếu chết đi.

Điện hạ cũng không bất ngờ, khẽ nói.

"Thẩm Chiếu còn sống."

Ta tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên, mọi thứ yên ắng.

Điện hạ nói: "Hôm nay mới vừa nhận được tin."

Ta như mất khả năng nói chuyện, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cũng không di chuyển được.

Ta có rất nhiều câu hỏi, muốn hỏi chàng đi đâu, tại sao không tới tìm ta.

Không biết qua bao lâu, ta hỏi: "Chàng ấy có khỏe không?"

Điện hạ im lặng không đáp, chỉ nói: "Cô sẽ đưa nàng ra khỏi cung, tới bên cạnh hắn."

Ngoài cửa sổ, không biết sắc trời thay đổi khi nào, mây mù kéo đến.

Cho dù điện hạ có lừa ta thì quyết định của ta cũng đã dao động.

Ta cúi đầu nhìn tay mình, một năm sống trong nhung lụa, bôi bao nhiêu là thuốc quý lên, vết chai trên tay đã biến mất, không thể nhìn ra đây là bàn tay của thị nữ nữa.

Hôm qua, ta vừa dùng đôi tay này bóp chết Vệ phi.

Tiếc là đã dính quá nhiều mạng người.

Mưa nặng hạt tạt vào cửa sổ, mưa làm cay mắt ta.

Ta chợt nhận ra mình đã bật khóc từ khi nào.

Ta khàn giọng nói: "Điện hạ. Ta không thể xuất cung."

Tư Lễ Giám đã làm quá nhiều chuyện bẩn thỉu, dù phần lớn mọi việc không liên quan đến ta, nhưng mọi người vẫn đổ lỗi lên đầu ta.

Nếu ta xuất cung ở bên cạnh Thẩm Chiếu, một khi lộ diện bị kẻ thù biết, ta sẽ làm liên lụy Thẩm Chiếu chết không có chỗ chôn.

Đôi lúc nhìn mình trong gương, ta còn không nhận ra chính mình.

Ta ích kỷ mong rằng, hy vọng chàng chỉ nhớ dáng vẻ lương thiện của ta.

"Điện hạ. Lấy mạng của A Phù đổi lấy triều đình ổn định, lòng dân không oán, đối lấy Thẩm tướng quân bình an vô sự là một việc tốt."

Thẩm Chiếu còn sống.

Đó là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.

20.

Theo di chiếu của tiên hoàng, ta phải uống rượu độc trước mặt mọi người để tránh bị giở trò.

Đây là lần thứ hai ta đến điện Kim Loan.

Đến giờ ta vẫn không biết điều điện hạ nói có thật hay không.

Ta không hiểu tại sao Thẩm Chiếu lại không đến gặp ta.

Nên ta không hỏi điện hạ về Thẩm Chiếu nữa.

Nếu là giả, ta sẽ không đào sâu, ít nhất coi nó như niệm tưởng.

Còn nếu là thật, nếu ta tiếp tục đào sâu, ta sợ ta sẽ không nỡ chết.

Vì có điện hạ ở đây lên những lão thần kia không dám mở miệng mắng ta, nhưng họ nhìn ta bằng ánh mắt căm hận, trên mặt lại có cảm giác nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì ta cũng chết.

Thái giám đọc di chiếu của tiên đế xong thì manh một bình rượu độc đến.

Điện hạ vẫn chưa nhìn sang chỗ khác, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên, ngài đang cố gắng hết sức để ngăn mình không nổi bạo.

Ngài bất lực, không thể làm gì, thậm chí là phẫn nộ.

Ta uống hết rượu trong bình không hề do dự. Rượu độc xuyên qua dạ dày, tâm trí ta lập tức bị bóp méo.

Trước điện Kim Loan, không biết là ai hét lên một tiếng tê tâm liệt phế: "A Phù!"

Thanh âm quen thuộc, ta bỗng quay đầu.

Người đến cũng không giống người, khuôn mặt chàng đã bị đám công tử đó phá hủy, còn nhìn thấy cả xương, chàng đi lại khó khăn, trên thế giới này không ai giống quỷ dạ xoa hơn cả chàng.

Ta chỉ nhìn thấy một khoảnh khắc, sau đó năm giác quan đều biến mất.

Trong lòng ta, chàng từ từ biến thành dáng vẻ trước đây.

Y phục màu tím, tóc buộc cao, đôi mắt đào hoa.

Cưỡi ngựa, tướng quân, hoa phù dung.

Ta nôn ra máu, cố hết sức bò qua. Mọi người trong điện ồ lên, chỉ có điện hạ trên đài cao là bình tĩnh, dường như không bất ngờ.

Ta phun ra từng ngụm máu, đau thấu tim can.

Ta không biết đây có phải là ảo mộng trước khi chết không.

Thẩm Chiếu cõng ta lên.

Ta biết, chàng muốn đưa ta ra khỏi cung. Không có ai cản lại, bởi vì mọi người đều biết, ta sẽ chết trong vòng mười lăm phút nữa.

Con đường hoàng cung dài dằng dặc, đi mãi không có điểm cuối. Ta không nghe thấy tiếng chàng nói, không nhìn thấy người khác, nhưng ta biết, Thẩm Chiếu đang ở đây.

Trước khi chết, cuối cùng ta cũng nhìn thấy chàng.

Ta chưa bao giờ cảm thấy bi thương như vậy.

Cũng chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy.

Ta nhớ ra, thật lâu trước đây, ta và Thẩm Chiếu vừa mới viết hôn thư.

Lúc Thẩm Chiếu thúc ngựa rời đi, chàng cười đắc ý: "A Phù, đợi năm sau ta sẽ cõng nàng vào cửa."

Khi đó ta mới biết, hóa ra vào ngày thành hôn, tân nương sẽ được trượng phu cõng về, vậy nên ta đỏ mặt.

Không ngờ, đó là câu cuối cùng chàng nói với ta, hôm sau kinh thành đã thay đổi.

Thẩm Chiếu đã thực hiện lời hứa.

Ta thanh thản nhắm mắt lại.

Chỉ tiếc là, đã từng có đóa phù dung dưới ánh mặt trời.

Hết


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play