11.

Lúc thái tử và Vệ phi đến, Lục Vi chỉ còn thoi thóp.

Cơ thể của cung nữ già đã hoàn toàn lạnh cóng.

Thật ra bà ấy có thể tránh được, chỉ cần giả vờ câm điếc, ngủ một giấc, mặc kệ ta là được rồi.

Nhưng bà quá tốt bụng.

Ta quần áo xộc xệch quỳ xuống, trên môi còn vương vết máu.

Vệ phi không ngờ người vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng như ta lại dám làm ra chuyện tày trời này.

Nàng ta tàn nhẫn định tội cho ta: "Vệ Phù, ngươi dám dụ dỗ anh họ ta, nhân cơ hội ám sát quan viên triều đình. Tội không thể tha, chết cũng không hết tội. Người đâu, lôi nàng ta xuống trước đi."

Ta không thèm nhìn nàng ta, chỉ ngẩng lên nhìn điện hạ.

Cả người lẫn mặt ta đều dính máu, nhưng ta vẫn cười dịu dàng: "Điện hạ, chẳng lẽ A Phù không phải là thê tử của ngài sao? Bề tôi dám xâm phạm chủ mẫu, nên bị xử phạt như thế nào?"

Vệ phi nghe thấy hai chữ chủ mẫu thì cười lạnh.

Nhưng điện hạ không nói lời nào, đôi mắt đen dừng trên mặt ta.

Ngài hiểu ý của ta.

Ta nói vậy là thừa nhận quan hệ với điện hạ.

Chấp nhận danh phận mà điện hạ đã nói sẽ ban thưởng cho ta.

Ngài ấy gằn từng chữ: "Vệ Phù, ngươi không còn gì muốn cầu xin nữa?"

Ta mỉm cười gật đầu: "A Phù chỉ có một tâm nguyện được ở bên cạnh điệu hạ, có một danh phận, ngoài ra không còn gì khác."

Điện hạ vươn tay lau vết máu trên mặt ta, đầu ngón tay nóng bỏng dùng sức lau đi nơi từng bị Lục Vi chạm vào.

Ta nghe thấy giọng lạnh lẽo của điện hạ: "Đêm khuya dám xâm phạm Thái tử phi, giết chết cung nhân, Lục Vi coi thường hoàng thất, chọn ngày ngũ mã phanh thây trước mặt cổng thành để răn đe cảnh cáo. Ai dám cầu xin sẽ phải chịu tội cùng."

Gương mặt Vệ phi trắng bệch, lảo đảo ngã về sau.

Điện hạ vừa cất lời đã ban cho ta vị trí Thái tử phi.

Ngoảnh đi lại là tử hình.

Ta để cho cung nhân nhân già nhắm mắt, lòng bất động.

Trong lòng ta chưa bao giờ rõ ràng như vậy, nếu ta không cúi đầu trước điện hạ, ta sẽ giống như lời Vệ phi nói.

Dụ dỗ Lục Vi, mang tội ám sát quan viên.

Sẽ không có ai đòi lại công bằng cho ta và cung nhân này.

12.

Điệu hạ cho ta làm Thái tử phi.

Mặc dù vô lý, ta xuất thân nghèo hèn, nhưng đúng lúc hoàng thượng lại đang mắc bệnh nặng.

Thái tử bị lưu đày là do gia tộc đằng ngoại quá hùng mạnh. Thái tử phi sau này kiêng kỵ người có gia thế hiển hách.

Điện hạ còn nhân tiện được mọi người công nhận là một vị quân vương nhân từ, biết tri ân báo đáp.

Thời gian này, không biết bao nhiêu gia đình vọng tộc, đối thủ của Vệ gia tung cành ô liu cho ta, nịnh bợ Thái tử phi là ta.

Trong số những người này, ta chỉ nhìn trúng một người.

Chu Sùng Lễ, thái giám chưởng ấn của Tư Lễ Giám.

Mấy năm nay Tư Lễ Giám ngày càng sa sút, thủ đoạn xấu xa đầy rẫy.

Gần đây ta được nhiều người chú ý, nhưng lại thiếu người để dùng.

Cả hai bổ sung cho nhau, ăn nhịp với nhau.

Việc đầu tiên ta sai Chu Sùng Lễ làm là điều tra về cái chết của Thẩm Chiếu.

Để tỏ lòng trung thành với ta, Chu Sùng Lễ hành động rất nhanh, chưa tới mấy ngày đã đích thân tới bẩm báo cho ta.

Ta đứng trước cửa sổ, trời mưa suốt đêm.

Chu Sùng Lễ đứng sau bức màn miêu tả lại chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Thẩm tướng quân bảo vệ điện hạ rời khỏi thành, không kịp vào cung nên gặp phải kết cục được sắp đặt sẵn.

Chàng vốn là lang quân kiêu hãnh, trước khi chết lại bị làm phục phải chui qua háng người ta.

Thẩm Chiếu đau đớn tới mức nào.

Đám con ông cháu cha đó sẽ kiêu ngạo tới mức nào.

Chu Sùng Lễ nói ra một loạt cái tên.

Ai cũng là con cháu của đám quan viên vô lại.

Từ đầu tới cuối ta đều không nói gì. Ta quay lưng về phía Chu Sùng Lễ, nhìn mưa rơi.

Hắn bẩm báo xong thì biết điều lui ra.

Ta nhìn lòng bàn tay của mình, đây là đôi bàn tay đầu vết chai sạn do phải làm việc nặng từ nhỏ, khác hẳn với tay của Vệ Vãn. Nhưng khi đẫm máu, trông nó không khác gì nhau.

Những cái tên Chu Sùng Lễ nói đều khắc sâu vào lòng ta.

Mưa ngừng.

Giết đi.

Giết hết tất cả bọn chúng.

13.

Ngày Lục Vi bị hành hình, ta đích thân tới pháp trường.

Chu Sùng Lễ là một người biết làm việc, biết ta căm ghét Lục Vi đến tận xương tủy nên lúc Lục Vi bị nhốt trong ngục đã chăm sóc hắn rất tốt.

Sử dụng loại thuốc tốt nhất để hắn sống, dùng hình phạt đau đớn nhất tra tấn hắn.

Những gì Thẩm Chiếu phải chịu sẽ trả lại hết cho hắn. Ngày hành hình, khi ta nhìn thấy Lục Vi, hắn đã không còn hình người nữa.

Lúc hành hình đẫm máu, ta cũng không rời mắt lấy một giây.

Không đủ. Chỉ một mạng của Lục Vi không đủ để đền tội.

Lúc ta quay đầu, ta thấy Vệ Vãn cách đó không xa.

Nàng ta được thị nữ đỡ, sắc mặt trắng bệch, không nhịn được nôn ra. Ta bình tĩnh chạm mắt với nàng ta.

Lần đầu tiên ta thấy vẻ sợ hãi xuất hiện trên mặt Vệ Vãn.

Ta cười nhạt.

Xoay người xách váy lên xe.

14.

Lão hoàng đế chẳng còn sống được mấy hồi, không biết khi nào sẽ chết.

Quốc sự đều đặt lên vai điện hạ, ngài mới trở về không lâu, triều đình hỗn loạn, căn cơ không vững vàng nên rất bận rộn.

Nhưng ngày nào ngài cũng nghỉ lại ở chỗ ta.

Ta đã trở thành Thái tử phi, đương nhiên là phải chung chăn chung gối với điện hạ.

Tính tình điện hạ khó lường, không hiểu sao lại rất thích ôm ta ngủ.

Trước khi bị đày đi Lĩnh Nam, điện hạ cũng thích ôm ta ngủ như thế này. Nhưng khi đó là vì nhà quá nhỏ, lại bị hàng rào bao quanh, ngay cả ban ngày cũng không thấy ánh mặt trời nên điện hạ mới sợ hãi.

Ta chỉ có thể ở trong lòng ngài, chịu đựng hơi thở thuộc về ngài.

Vết thương trên tay ngài đã lành, nhưng để lại một vết sẹo. Điện hạ không còn nhắc tới Thẩm Chiếu nữa, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Nửa tháng trôi qua yên bình.

Một đêm nọ, điện hạ bỗng nhiên gọi tên ta: "A Phù."

Ta vẫn chưa ngủ, im lặng chờ câu tiếp theo của điện hạ.

Nhưng ngài không nói.

Đợi đến khi ta sắp ngủ rồi, ta mới nghe thấy ngài mím môi nói một câu: "Xin lỗi."

Ta biết ngài ấy cảm thấy tội lỗi vì điều gì.

Lúc mới trở về, điện hạ vẫn luôn phớt lờ ta.

Thân phận thái tử điện hạ tôn quý, sau khi trở về cũng phải đấu tranh một quãng thời gian.

Ta thật sự là một sự sỉ nhục với ngài ấy.

Nhưng ta cũng có ơn với ngài.

Có lẽ ngài bất ngờ nhận ra mình đã rung động với ta, muốn cho ta làm lương đệ, hoặc làm Thái tử phi cũng được.

Cho đến khi ở điệu Kim Loan, ta nói mình đã có người trong lòng.

Điện hạ đang xin lỗi vì thái độ lạnh lùng của mình trước đây.

Ta cười hiền huệ nói: "Đã qua cả rồi, chỉ là có quá nhiều người đối xử tốt với điện hạ mà thôi."

Nhà mẹ đẻ của Thái tử đã phải chết để bảo vệ Thái tử.

Thẩm tướng quân vì bảo vệ ngài mà ở lại thành ngăn cản phản quân.

Trên đường đi lưu đày, không biết có bao nhiêu ám vệ, bạn cũ của ngài giúp đỡ.

Ta cũng chỉ là một trong số đó, nên đương nhiên điện hạ sẽ không để trong lòng.

Nếu không phải mạng của ngài còn có một phần của Thẩm Chiếu.

Chắc chắn ta sẽ không đối xử tốt với ngài như vậy đâu.

15.

Điện hạ biết ta đang dùng người của Tư Lễ Giám nhưng không nói gì.

Vệ phi có Vệ gia làm chỗ dựa, ta cũng nên có người của mình.

Nên điện hạ còn nâng cao địa vị của Tư Lễ Giám cho ta có đủ mặt mũi.

Ngày hôm đó, trừ Lục Vi thì còn sáu công tử khác. Chúng đều là người có xuất thân gia thế hiển hách, không chuyện ác nào là không làm, bình thường làm đủ chuyện xấu, còn học được cách cùng nhau ám sát người khác.

Ban đầu, Tư Lễ Giám không để lộ tên tuổi, chỉ ngấm ngầm thu thập chứng cứ phạm tội của những tên ăn chơi trác táng đó, sau đó gửi cho đối thủ của bọn chúng, gửi cho những thanh quan liêm chính, xem bọn họ đấu đá nhau.

Nhưng triều đình khó lường, mưu tính mười lần thì thất bại mười lần.

Sau nửa năm bận rộn nhọc lòng, cũng chỉ hạ bệ được hai tên.

Vì thế ta đề cử thái giám chưởng ấn Chu Sùng Lễ cho điện hạ trọng dụng.

Điện hạ trở về nhưng những người trước đây hại ngài, bôi nhọ đảng Thái tử vẫn tự do cười nói với ngài trong cung. Ngài muốn ổn định quyền lực thì phải làm nhiều chuyện giết chóc dơ bẩn, Tư Lễ Giám sẽ trở thành con dao sắc bén của ngài.

Từ đó trở đi, ta không cần lo lắng việc thu thập chứng cứ phạm tội của những tên ăn chơi đàng điếm đó nữa.

Chỉ cần để thái giám của Tư Lễ Giám đột nhập vào nhà bọn chúng, buộc tội những tội danh không hề có rồi lục soát nhà, đưa chúng đi lưu đày.

Trong kinh thành đồn Tư Lễ Giám là tay sai của Thái Tử Phi.

Lý tướng quân là nhà đầu tiên ngã xuống. Ngày bọn chúng bị xét nhà, Chu Sùng Lễ cầm ô cho ta, đợi ở bên ngoài Lý phủ.

Trùng hợp hôm đó cũng là một ngày mưa.

Máu chảy từ Lý gia thấm vào chân ta. Ta nghe thấy tiếng trẻ con phụ nữ khóc lóc nỉ non, rồi đột nhiên ngừng lại.

Chu Sùng Lễ cúi người nói: "Nương nương tâm địa thánh thiện không thể thấy máu, nếu không phải được Lý phủ cho phép, sao Lý đại công tử ngu xuẩn dám bao vây giết Thẩm tướng quân. Lý đại công tử chính là người bắt đầu chặt đứt hai chân của Thẩm tướng quân."

Hai nhà Lý Thẩm là kẻ thù truyền kiếp.

Bọn họ không vô tội. Ta nghĩ.

Nhưng ta cũng có tội không kém.

Mưa rơi rả rích, có người bị khiêng ra giống như lợn chết. Lý đại công tử bị nhét đầy bùn vào miệng, khi bị kéo ném xuống chân ta, hắn chỉ có thể mở hai mắt nhìn ta.

Khóe mắt như muốn nứt ra, thù sâu như biển.

Hai chân hắn đã gãy.

Ta hơi cúi đầu, vẻ mặt ôn hòa chỉ hỏi bắn một câu: "Còn nhớ Thẩm Chiếu không?"

Đã bốn năm trôi qua, ngày nào ngươi cũng tìm hoan mua vui, ngươi còn nhớ Thẩm Chiếu không?

Mặt hắn ta biến đổi, bừng tỉnh trong phút chốc, nhìn ta giống như nhìn một người điên.

Có lẽ là vậy, ta đã sớm điên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play