1.
Yến tiệc trong cung vui vẻ, không còn chỗ ngồi.
Ta là người duy nhất quỳ trong điện, bị Vệ phi làm nhục trước mặt mọi người.
Vệ phi ném ly rượu vào trán ta, không vui nói: "Hôm nay là buổi tiệc đầu tiên của điện hạ sau khi trở về, ai cho phép hạng người đê tiện như ngươi đến đây?"
Điện hạ không có chính phi, mọi người trong cung đều tôn kính vị trắc phi mới nạp của điện hạ là Vệ phi.
Ta không dám tránh, chỉ đành ép mình chịu trận, ta mím môi nói: "Một thị nữ bẩm báo nói điện hạ mời nô tỳ tới cung yến."
Vừa dứt lời, Vệ phi cười khẩy, mọi người cũng bật cười.
Ai mà chẳng biết ta bị lưu đày ba ngàn dặm với điện hạ, nhưng sau khi trở về, điện hạ không thèm nhìn mặt ta.
Chứ đừng nói là cho ta một danh phận.
Bởi vì ta vốn chỉ là thị nữ của Vệ gia, nhưng lúc điện hạ bị lưu đày, ta lại gả cho điện hạ thay cho Vệ phi vốn có hôn ước với ngài.
"Điện hạ bảo ngươi tới?" Vệ phi nhếch môi, không khỏi mỉa mai, "Điện hạ từng nói ngươi là nỗi nhục lớn nhất của ngài ấy."
Tôi cụp mắt, trên trán nhỏ xuống một giọt máu.
Thật lâu sau mới phun ra được hai chữ từ trong cổ họng: "Vậy sao?"
Trên đường điện hạ đi lưu đày cũng từng nói những lời như vậy, nhưng khi đó ngài ấy nói, A Phù, cô thật may mắn khi có ngươi.
2.
Vệ phi không chịu thả ta đi, bắt ta quỳ gối ngoài điện.
Tiếng hát tiếng đàn trong điện vang lên chậm rãi, bên ngoài là bão táp mưa sa, cả người ta ướt đẫm.
Ta không danh không phận, cho dù là thứ nữ được ghi tên trong gia phả của Vệ gia thì xuất thân vẫn thấp hèn, không có ai muốn nói chuyện với ta.
Chỉ có duy nhất Thẩm tướng quân chịu nói chuyện với ta, nhưng chàng đã không còn nữa.
Bỗng nhiên có thái giám cất tiếng: "Thái tử điện hạ đến...."
Ta đang quỳ nên không cần phải đứng dậy. Ta tự biết điện hạ ghét bỏ thân phận thấp hèn của ta, còn có thêm quá khứ xấu hổ như vậy, ta không dám nhìn lung tung.
Nhưng ta thấy vạt áo màu đen cọ qua người ta, chạm vào chiếc váy màu xanh nhạt ướt đẫm của ta.
Chỉ có điện hạ mới mặc đồ màu đen.
Ta im lặng chờ ngài ấy đi qua.
Nhưng trên đầu lại vang lên một giọng nói, điện hạ lạnh lùng hỏi: "Vệ Phù, ngươi có hối hận khi bị lưu đày cùng cô không?"
Ta ngơ ngẩn, xác định là ngài đang nói chuyện với ta.
Sau đó ta ngẩng đầu lên, cười thật nhẹ nhàng, chân thành nói: "Không, A Phù chưa bao giờ hối hận."
Tiếng mưa rơi như thác nước, không biết thái tử điện hạ có nghe thấy lời ta nói hay không. Nhưng hình như ngài bị nụ cười của ta làm cho lóa mắt, khẽ vuốt ve bàn tay trong ống tay áo.
A Phù chưa bao giờ hối hận.
Chưa bao giờ hối hận lưu lạc cùng Thái tử, chưa bao giờ hối hận vì chịu nhiều khó khăn thay cho Thái tử.
Bởi vì đó là tâm nguyện của Thẩm tướng quân.
Chàng muốn gì, A Phù đều sẽ làm thay cho chàng.
3.
Không hiểu sao điện hạ lại tốt bụng cho người đưa ta về.
Ta ở trong phòng của cung nhân với một cung nữ già có mái tóc bạc trắng, bà ấy nấu thuốc xua đuổi khí lạnh cho ta, rồi lặng lẽ dặn dò ta: "Ngày mai ở điện Kim Loan, nếu như Thái tử muốn ban thưởng cho người có công thì ngươi phải nắm chắc cơ hội cầu xin danh phận thiếp thất, tương lai còn có thể làm nương nương."
Cung nữ già biết trên người ta có bao nhiêu vết thương, cơ thể yếu ớt như của ta mà lại cùng điện hạ trải qua quãng đường lưu đày gian khổ như thế.
Cho dù hiện tại điện hạ ghét bỏ ta, nhưng cầu xin một danh phận cũng không có gì là quá đáng.
Ta bưng chén thuốc, mưa rơi bên ngoài hắt vào cửa sổ.
Ngọn nến bé như hạt đậu.
Ta lắc đầu, mắt sáng lấp lánh, hiếm khi để lộ vẻ ngây thơ của thiếu nữ: "Ta đã có người trong lòng rồi."
Ta lấy túi gấm ra khỏi ngực, cẩn thận mở ra, bên trong chính là hôn thư. Nhưng nó đã nhuốm máu và nước mắt nên bây giờ không nhìn rõ chữ gì, nhưng tên người thì có thể thấy rõ.
Thẩm Chiếu và Vệ Phù.
Điện hạ thích Vệ trắc phi.
Mà ta cũng có người mà ta thích.
Nhưng điện hạ may mắn hơn ta.
Nửa đêm, ta bị tiếng gió đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng, ta chợt nhớ ra.
Ngày ta gả thay cho điện hạ cũng vào một buổi đêm như thế này.
Không có hoa, không có lời chúc, không có hỉ đường, chỉ có quãng đường ba ngàn dặm và cơ thể đầy vết thương.
Thật ra, ta cũng từng là phu thê kết tóc với điện hạ.
4.
Đây là lần đầu ta đến điện Kim Loan.
Sau khi điện hạ trở về, hôm nay ngài sẽ ban thưởng cho những người có công trong điện.
Chỉ cần là người phò tá điện hạ trong lúc ngài bị lưu đày thì sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Hoàng thượng bệnh nặng đã lâu, mọi việc quan trọng đều giao cho Thái tử xử lý. Việc gia quan tiến tước, đất đai màu mỡ, vàng bác cháu cháu cũng chỉ là một câu nói của ngài.
Thái Tử ngồi trên đài cao với Vệ phi, uy nghi đến mức không thể nhìn thẳng.
Ta cụp mắt, chờ quan nghi lễ gọi đến tên của mình. Những người được ban thưởng phía trước đều được ban cho rất nhiều phú quý, làm người ta nghe mà hoảng.
Không biết qua bao lâu, giọng nói lanh lảnh của thái giám truyền đến: "Vệ Phù, bước lên...."
Tim ta đập loạn, bước lên quỳ xuống nền gạch trơn bóng.
Ta còn chưa nói gì thì Vệ phi đã lên tiếng, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: "A Phù, người vốn chỉ là thị nữ của ta, may mắn được thế chỗ ta đi cùng điện hạ một khoảng thời gian, đó đã là phúc khí ông trời ban cho người rồi. Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng mở tưởng những thứ không thuộc về ngươi."
Vừa nãy ta nghe thấy bọn họ xì xào.
Mặc dù mọi người mắng ta thấp hèn, nhưng cũng nghe nói ta từng cứu mạng của điện hạ, nên ai cũng nghĩ ta sẽ cầu xin vị trí Lương đệ cho mình.
(Lương đệ: phi tần của Thái tử.)
Thái giám thuật lại những gì ta từng cống hiến cho điện hạ:
"Đầu năm Thiên Nguyên thứ mười, thái tử trúng độc mù mắt, Vệ Phù làm gậy cho thái tử."
"Mùa xuân cùng năm, Vệ Phù thử độc cho Thái tử ở U Châu, suýt nữa mất mạng."
"Cuối mùa xuân, trên đường lưu đày thái tử bị thổ phỉ bao vây, Vệ Phù cắt máu đút cho Thái tử."
Từng câu rồi lại từng câu, xung quanh trở nên yên tĩnh, sắc mặt Vệ phi ngày càng khó coi.
Dần dần, ngay cả giọng của thái giám cũng run lên.
Thái tử ngắt lời, lạnh lùng hỏi: "Đủ rồi. Vệ Phù, ngươi muốn được thưởng gì?"
Giọng điệu nghe như ta muốn làm Thái tử phi cũng được vậy.
Điện hạ luôn cho rằng ta sẽ xin ngài một danh phận.
Cho dù quá khứ đó là sự sỉ nhục đối với ngài.
Ta hít sâu một hơi, cúi đầu hành lễ, giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên định: "Cầu xin điện hạ ban hôn cho nô tì và Thẩm tướng quân."
Không cần Thái tử phi, không cần vàng bạc châu báu, ta muốn Thẩm tướng quân.
Xung quanh như bị sét đánh chúng! Ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Phía trên bỗng nhiên có tiếng loảng xoảng, ta ngẩng đầu, không ngờ điệu hạ lại tức giận đến mức bẻ gãy đầu rồng trên long ỷ.
Ta rút trong tay áo ra một tờ hôn thư cũ nát, nhìn thẳng vào điện hạ mà không lùi bước. Gương mặt ta đều là nước mắt, ta đập mạnh đầu xuống đất:
"Nể tình năm xưa nô tì không tiếc xả thân vì điện hạ, cầu xin điệu hạ hãy ban hôn cho nô tì và Thẩm tướng quân."
Khóe mắt điện hạ như muốn nứt ra, máu chảy ròng ròng trong tay.
Khoảnh khắc này, ngài ấy mới hiểu ra.
Quãng đường ba ngàn dặm, ta đến vì người khác.
Ta đối xử tốt với điện hạ, cũng là vì một người khác.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng yêu ngài.
Bầu không khí trong điện căng thẳng, chỉ có Vệ phi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, cười không rõ ý: "Thẩm tướng quân đã sớm hi sinh tính mạng vì điện hạ, thân phận của A Phù thấp kém, gả cho người chết cũng là một ý kiến hay. Điện hạ, hay là tác thành cho họ đi?"
Nàng ta vừa dứt lời, điện hạ bỗng nhiên quay đầu liếc nàng ta một cái.
Ánh mắt đó cực kỳ đáng sợ, Vệ phi sợ đến tái mặt, không dám nói nữa.
Điện hạ lại quay đầu nhìn ta, máu trong tay ngài nhỏ xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng, dường như không cảm thấy đau.
Ta đợi thật lâu mới nhận được câu trả lời của ngài.
Điện hạ nói:
"Thẩm tướng quân là con cháu danh gia vọng tộc, ngươi chỉ là một thị nữ, làm sao xứng?"
A Phù, làm sao ngươi xứng được?
5.
Thật ra ta cũng từng hỏi Thẩm Chiếu như vậy.
Chàng là một tướng quân thiếu niên, là người trong mộng của biết bao quý nữ xuân khuê khác, không hiểu sao chàng lại thích ta.
Lúc đó ta còn ở Vệ phủ, nhưng chỉ là một thị nữ không thể bình thường hơn.
Ta và Thẩm Chiếu thật sự không được coi là xứng đôi. Vậy nên ta luôn đối xử lạnh lùng với chàng, từ chối chàng.
Mười tám năm qua Thẩm Chiếu làm chuyện gì cũng thuận lợi, không ngờ chàng lại thất bại ở chỗ ta, nhưng chàng kiên nhẫn không từ bỏ.
Cho đến một ngày, hoa phù dung nở đầy tường của Vệ phủ chỉ trong một đêm, từng đóa hoa màu hồng nở rộ.
Chàng thiếu niên đứng bên kia tường hỏi ta:
"Trên đời có đủ loại quy củ, nàng tốt như vậy, ta thích nàng thì cứ thích thôi, làm gì có chuyện xứng hay không xứng. Nương ta còn cười ta theo đuổi tiểu cô nương mà không biết ăn nói nữa kìa."
"Ta chỉ có một lời muốn nói thôi. A Phù, ta muốn cưới nàng về nhà, không ai có thể ngăn được ta."
Thẩm Chiếu chân thành thẳng thắn, chàng chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình.
Sau này kinh thành đại loạn, Thẩm Chiếu vì bảo vệ Thái tử điện hạ mà chết trong trận bạo loạn.
Người thân cận của chàng đến trả lại hôn thư cho ta.
Người đó nói: "Tướng quân đã chết, sau này cô nương có thể tự do lấy ai cũng được."
Thẩm Chiếu không sợ trời không sợ đất, lúc đó chàng còn nhàn nhã ở kinh thành.
Không ngờ lại bị sống chết ngăn cản.
Cuối cùng chàng cũng không thể cưới ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT