Hai chén rượu nhẹ nhàng đụng vào nhau, thành chén va chạm phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Không ai lại ngu ngốc bỏ ra hơn một vạn điểm tích lũy để mua một cơ hội tổ đội cả, như vậy nói rõ Kế Nguyên Tri gần như có trăm phần trăm lòng tin sẽ có thể thu thập được thông tin ở trên người cậu.
Khách quan mà nói thì Ôn Thời muốn tổ đội với con rối công hội hơn, bởi vì bọn họ tuy nguy hiểm nhưng ít ra cậu cũng biết bọn họ nguy hiểm ở chỗ nào.
"Nhắc nhở, ngài đã nhận được 14.040 điểm tích lũy."
"Nhắc nhở, lần giao dịch này đã đạt tới một vạn điểm tích lũy, ngài còn nhận được một thẻ giảm giá 20% *1."
"Cảm ơn ngài đã ủng hộ nền tảng giao dịch của trò chơi, đạo cụ ngẫu nhiên đã được giao, xin chú ý kiểm tra và nhận."
Kế Nguyên Tri đột nhiên hỏi: "Cậu lấy được phần thưởng gì vậy?"
Ngữ khí rất tùy ý, anh ta thực sự chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, đối phương có đáp hay không cũng không quan trọng.
Ôn Thời đã mở ba lô ra, bèn nói: "Một phong thư cảm ơn."
Sau khi cậu nói xong, cả hai đều trầm mặc.
Bởi vì quá kỳ lạ nên Kế Nguyên Tri lại cho rằng cậu nói thật.
Ôn Thời mở phong thư ra.
Lãnh đạo bệnh viện Frank tôn kính
Hai năm trước, vì lập nghiệp thất bại nên tôi lâm vào sầu não và uất ức, thời gian dần qua tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, nghe chuyện này ra chuyện khác, còn có cả mộng du. Tôi đi gặp rất nhiều y sư đều vô dụng, đúng lúc tôi tuyệt vọng thì lại gặp được bác sĩ Yaren.
Sau khi biết được bệnh tình của tôi, bác sĩ Yaren kiên nhẫn khuyên bảo tôi, cũng cổ vũ tôi không được từ bỏ. Sau khi tích cực phối hợp một loạt cuộc trị liệu, tháng ba năm nay cuối cùng tôi đã khỏi hẳn.
Cảm ơn bệnh viện Frank , cảm ơn mọi người đã bồi dưỡng ra được một vị thầy thuốc ưu tú như thế.
Trân trọng, bệnh nhân Du.
Hai năm trước, cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, chớ nói chi là tiến vào trò chơi.
Còn có bệnh nhân Du này nữa, họ Du, không phải chính là trò chơi đây chứ? ! Cho nên đây chính là lá thư cảm ơn mà trò chơi ngụy tạo?
'Thư cảm ơn: Một phong thư cảm ơn đến từ bệnh nhân Du, có thể chứng minh ngài là một bác sĩ chuyên nghiệp.'
Ôn Thời nhẹ nhàng hít vào một hơi, cân nhắc đến việc Kế Nguyên Tri đang ở đây, cậu rất tự nhiên hô lên, nhưng hai gò má lại đột nhiên mất tự nhiên co rúm lại.
Đương nhiên, sự thay đổi nét mặt của cậu không thể gạt được lão hồ ly Kế Nguyên Tri kia, anh ta có thể chắc chắn cái đạo cụ này còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng.
“Món đồ đó hữu dụng lắm à?”
Ôn Thời trực tiếp cầm bình rượu đỏ lên uống ực một hớp, sau đó nói: "Tôi thề, nếu như anh nhận được phần thưởng này, anh chắc chắn sẽ khóc không ra nước mắt."
"..."
Ôn Thời dùng một phút tiêu hóa lợi ích của bức thư cảm ơn này. Có thể nói là nhờ có nó mà ở trong phó bản, cậu không những có một một danh hiệu rõ ràng là 'bác sĩ', mà còn có bệnh nhân chứng minh, như vậy thì sẽ càng thuyết phục hơn.
Ngoài cái đó ra, cậu cũng không tìm thấy cái gì có thể tự an ủi mình.
Mệt mỏi ngáp một cái, Ôn Thời mang theo nửa bình rượu còn chưa uống hết, chuẩn bị trở về phòng khách.
Mới đi được hai bước về phía cửa thang máy, chợt nhớ tới cái gì, cậu bèn quay người vẫy tay với Kế Nguyên Tri: "Kim chủ ba ba ngủ ngon, ngày mai gặp lại."
Bỏ qua xưng hô trước đó, Kế Nguyên Tri bắt lấy từ mấu chốt: "Ngày mai?"
Ôn Thời gật đầu: "Không phải là muốn tổ đội sao?"
Nếu người chơi không chủ động tiến vào phó bản thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ bị trò chơi cưỡng ép đưa vào phó bản, khoảng cách bình thường sẽ không quá mười ngày, Kế Nguyên Tri còn tưởng là cậu sẽ kéo dài đến ngày cuối cùng.
"Tự nhiên kiếm được một số điểm tích lũy lớn như vậy, nếu cứ ăn nhờ ở đậu mãi thì thật là không lễ phép."
Ôn Thời muốn kéo dài tình trạng này thêm nữa, lần này không nên làm quá, lần sau ra rồi tiếp tục vào ở, dù sao thì phòng khách kia ở cũng không tệ.
Thấy cậu đột nhiên tỏ ra thân thiết như vậy, Kế Nguyên Tri vẫn cảm thấy chưa kịp thích ứng.
Cửa thang máy mở ra, Ôn Thời đi vào, trước khi cửa khép lại, còn có thể nhìn thấy cậu đứng ở bên trong đang ngửa đầu uống rượu.
Kế Nguyên Tri tháo kính mắt xuống xoa xoa, thực sự không nhìn ra, người này còn là một ‘tửu quỷ’.
Thật ra Ôn Thời không hề thích uống rượu.
Hiện tại cậu chỉ đang nhớ lại về những kỷ niệm xưa, hồi tưởng về buổi tối uống rượu đó, nhắc nhở việc mình còn sống đến lúc này không hề dễ dàng.
...
Ngày hôm sau, chính Ôn Thời chủ động liên lạc với Kế Nguyên Tri.
Nếu nói đâu là bên B hoàn mỹ nhất thì không ai có thể làm tốt hơn cậu, lúc này cậu hoàn toàn không còn dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo lúc vừa mới rời khỏi phó bản.
Kế Nguyên Tri mặc đồ của nhân viên phục vụ đứng gõ cửa, anh ta không đeo kính mắt nên trông rất khác khi đeo kính. Lúc không mang kính mắt, khí chất anh ta có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, không còn mang vẻ hùng hổ dọa người sắc bén kia nữa.
"Nếu muốn đóng vai tổ đội..." Ôn Thời dừng một chút, trịnh trọng nói: "Thì phải thêm tiền."
"Chỉ là không muốn làm cho người ta chú ý." Kế Nguyên Tri đẩy xe thức ăn sang một bên khác: "Một khi người khác biết chúng ta sẽ vào phó bản thì sẽ có một đống người lựa chọn nhập bản, vận may cũng sẽ bị chia đều ra."
Người hữu tâm càng nhiều, hệ số an toàn sẽ càng hạ xuống.
'Người chơi 377777 sử dụng đạo cụ tổ đội phát lời mời tổ đội, ngài có đồng ý lời mời hay không?'
Ôn Thời: "Số hiệu của anh đẹp đấy."
Nói xong liền đưa ra lựa chọn: "Đồng ý lời mời."
'Tổ đội thành công'
'Đang ghép vào phó bản, xin đợi một lát...'
'Xin người chơi chú ý, độ khó phó bản vượt quá năng lực trình độ của ngài, vui lòng mua sắm đạo cụ hoặc sử dụng kỹ năng'
Cái trò chơi chết tiệt này lại lừa gạt mình mua đồ.
Ôn Thời không thèm nhìn lấy một cái, chọn đạo cụ mà không biết phải sử dụng như nào thì chưa chắc là đã hữu dụng, thế là cậu chuyển sang cân nhắc phần sau: "Còn có thể sử dụng kỹ năng trước?"
'Phải thêm tiền' ( truyện trên app T Y T )
"..."
Hệ thống này có phải là người làm hay không, nhất định là một hệ thống trí tuệ nhân tạo! Nếu không vì sao lại có thể dùng nguyên tắc mà một phút trước cậu mới nói cho Kế Nguyên Tri nói lại cho cậu?
Ôn Thời hiện tại cũng coi như là một nhà giàu sơ cấp, lúc cần thiết, cậu vẫn khá là cam lòng: "Sử dụng kỹ năng."
'Kỹ năng 'Tôi chính là tôi' khởi động, đang tìm đối tượng mục tiêu...'
'Xin hỏi ngài có muốn tiêu hao một trăm điểm tích lũy tận hưởng sự hỗ trợ do trò chơi đề xuất hay không?'
Lần trước rõ ràng còn là mười điểm tích lũy, hiện tại cũng đã theo kịp chi phí của sử dụng kỹ năng rồi.
Chờ một chút, mình không đuổi kịp.
Ôn Thời nhìn vào số điểm tích lũy còn lại, trò chơi nói là phải thêm tiền, thế là cậu trực tiếp dùng gấp đôi điểm tích lũy để triệu hoán.
Ôn Thời mặt không biểu tình nói: "Đề cử đi."
Cậu cũng không có tự phụ đến mức mà lấy trứng chọi đá với phó bản cấp A+.
Lúc Ôn Thời bị trò chơi vét cạn tiền bạc thì ở bên ngoài trên cái bảng hiển thị phó bản thi đấu lại xuất hiện thêm một cột. Thoạt đầu cũng không có ai quá mức để ý đến, cho đến khi có một vị người chơi đặc biệt tới để thẩm tra tình trạng của đồng đội ngừng chân lại trước màn hình bất ngờ để ý đến số hiệu người chơi: 460872.
Một số hiệu vô cùng bình thường nhưng hiện tại ở thế giới giả tưởng không có ai là không biết.
Thời gian trò chơi bắt đầu còn chưa đến ba mươi giây, chứng minh là vừa mới tiến vào phó bản.
Sau mấy giây ngẩn người, người chơi lập tức đem tin tức vô cùng bùng nổ này chia sẻ vào công hội: 'Mẹ ơi! Cái người mới kia... Chính là cái người có số hiệu 460872 đó, hắn đã trực tiếp vào lại phó bản rồi! !'
Người chơi lại tiếp tục đánh chữ ầm ầm, trong đó bao hàm sự ngờ vực với việc người mới vào lại phó bản, phỏng đoán có phải là cậu ta đã bị nhị giới uy hiếp hay không. Nhưng tin tức thứ hai còn chưa phát ra ngoài thì máy truyền tin đã trực tiếp vang lên.
"Phó bản nào? Nói cụ thể một chút."
Người chơi tỉnh táo nhìn lại vào màn hình: "Một phó bản tên là Nhà máy, công xưởng của nhà máy, độ khó là..."
"Hắn muốn chết rồi sao? Sao lại chọn chỗ này?" Người chơi nuốt nước miếng: "Độ khó là A+."
A+ và A nhìn giống như là chỉ kém một chút, nhưng trên thực tế lại cách biệt một trời một vực. Phó bản cấp A+ không những có độ khó vượt xa cấp A mà bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng sẽ lên cấp S. Dựa vào một số liệu thống kê không trọn vẹn thì bình quân hàng năm sẽ có khoảng năm mươi phó bản cấp A+ thăng cấp. Những người chơi tiến vào phó bản này đều phải hết sức cẩn thận, năm mươi vị trí kia có thể phân bố ra được hay không mới là điều kì diệu.
...
"Phó bản ‘Nhà máy’ đã thành công ghi vào."
'Nhà máy: phó bản tiểu trung hình đoàn chiến
Độ khó: A+
Số lượng người chơi ban đầu: 20 người
Phe ban đầu: bố trí về các NPC mấu chốt
Kịch bản đại khái:
Con đường đánh bại bệnh tật để giành lấy sinh mệnh của nhân loại kéo dài dằng dặc chưa từng đình chỉ.
Ba mươi năm trước, một phòng thí nghiệm vô ý làm rò rỉ khí thải và nước thải ra ngoài, gây ra một dịch bệnh càn quét toàn cầu, chỉ cần là người bị ô nhiễm thì đều sẽ dị hoá thành quái vật.
Trong thời khắc nguy nan, có một bệnh viện thần bí đã kịp thời ra tay giải quyết. Bệnh viện cho rằng, muốn hoàn toàn cứu vớt người dị hóa thì nhất định phải thông qua phương thức cải biến bộ não đã nhiễm bệnh, hiện tại bọn họ đang cố gắng chinh phục hạng kỹ thuật này.
Đồng thời trong lúc này để giảm bớt thương vong, bệnh viện tin rằng thế giới này cần được thanh lọc, cho nên đã đưa ra một lý niệm giải quyết hết thảy từ ban đầu.
Muốn không bị ô nhiễm ư? Như vậy, bạn nhất định phải có một tấm lòng cao đẹp, dùng sự thuần khiết để đối kháng dơ bẩn.
Cái gì gọi là tấm lòng cao đẹp? Có người nói con mắt là cửa sổ của linh hồn, người đó nhất định phải có một con mắt thật đẹp, có người nói mạo như kỳ nhân, có được vẻ ngoài hoàn mỹ cũng rất quan trọng. Nếu như đều không có thì cũng không sao, những bác sĩ chuyên nghiệp do nhà máy sản xuất nhận chứng nhận mỹ linh dịch có thể giúp ngài thanh lọc linh hồn!
Nhớ kỹ, bất kỳ thời điểm nào cũng phải làm cho độ thuần khiết trong linh hồn của bạn đạt mức tiêu chuẩn, nếu không sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra!
Thân phận của nhân vật: Ngài tên là Yaren, không lâu trước đây vì cãi nhau với viện trưởng nên trước mắt ngài đang nghỉ việc. Vì sinh kế, ngài không thể không phiêu bạt bốn phía tìm kiếm công việc phù hợp. Nửa tháng sau khi đi ra biển, con thuyền mà ngài đi đã gặp phải một cơn bão lớn ở vùng tam giác bí ẩn, sau khi tỉnh lại ngài phát hiện mình đang ở một quốc gia xa lạ.
Vì không muốn bị chết đói, ngài tiếp tục tìm việc, hôm nay ngài chuẩn bị đi đến một nhà máy sản xuất mỹ linh dịch để nộp đơn.
Chú ý, sau khi nộp đơn sẽ là khoảng thời gian cực kì quan trọng, xin lấy ra trạng thái tốt nhất để đả động người phỏng vấn
Ấm áp nhắc nhở: Thành thật rất quan trọng, nhưng kỹ xảo câu thông thích hợp cũng quan trọng không kém'
'Ngoài ra, bởi vì ngài có mảnh vỡ của thế giới nên ở trong phó bản này, ngài còn có ưu thế năng khiếu bẩm sinh'
Lúc Ôn Thời mở mắt ra thì cậu đang ở trong một nơi khá là tối tăm, còn rất xóc, tựa như là đang ở trên xe.
"Xe hỏng rồi! Dù sao khoảng cách cũng không còn xa, mấy người tự đi qua đi!" Lái xe nói xong liền mở cửa, hùng hùng hổ hổ nói: "Sao đèn chiếu sáng trong đường hầm cũng hỏng luôn rồi?"
Tính cách lái xe vô cùng nóng nảy, mắng mẹ mắng cha, cuối cùng mắng luôn cả tổ tông, có thể nói là tình trạng rất kỳ quái. Ôn Thời nín hơi ngồi ở vị trí trước, không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
Cậu ngồi một mình một chỗ ngồi, cũng không biết trên xe còn có những người khác hay không, tóm lại trong toa xe ngoại trừ tiếng lái xe chửi rủa thì hoàn toàn yên tĩnh.
"Đau đầu quá! Mẹ nó! Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lái xe liều mạng đập vào đầu của mình.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa truyền tới ở phía bên cạnh, Ôn Thời vô thức ngồi thẳng người, nghe ra là ở phía bên ngoài có người đang kịch liệt gõ cửa. Tần suất đập này rõ ràng không giống với người bình thường.
"Nguy rồi!" Ôn Thời nhớ ra việc tên lái xe vừa mới mở cửa xe.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở lái xe thì liền nghe thấy có tiếng một thứ gì đó lao thẳng lên xe, hơn nữa còn không chỉ có một thứ.
"A! Thứ gì đó, cút đi!" Trong tiếng kêu hoảng sợ, lái xe giống như chợt nhận ra cái gì đó: "Không không không, hôm qua tôi mới dùng mỹ linh dịch, linh hồn của tôi còn rất thuần khiết, thuần..."
Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói hết, lái xe bỗng nhiên bị đẩy té nhào lên trên chỗ ngồi.
Một thứ gì đó vặn vẹo quái dị dùng hàm răng sắc bén đâm rách làn da, lái xe liều mạng đung đưa cánh tay ra ngăn cản, đáng tiếc không thể làm được gì nó cả. Ôn Thời nhạy bén ngửi được mùi máu tươi, còn có tiếng nhai nuốt, giống như mấy con dã thú đang chia mồi ra để ăn.
Ôn Thời từng thấy cảnh động vật chia thi thể ra để ăn.
Đó là vào hai năm trước, khi cậu làm công nhân tình nguyện, nhận ra được Hội tương trợ khá là bất thường nên đã tự mình đi điều tra. Sau đó, Ôn Thời phát hiện Hội tương trợ đã lặng lẽ tẩy não những thành viên gặp tổn thương tâm lý nặng nề để bọn họ tự nguyện hiến dâng tài sản. Đối với những thành viên muốn rời khỏi, Hội tương trợ khai thác một loạt thủ đoạn tàn khốc, thậm chí cuối cùng còn phát triển đến mức giết người.
Lúc cảnh sát đến, với tư cách là người báo án, Ôn Thời đã đi theo mọi người xuống cống, phát hiện ra những xác chết của người bị hại đang bị chuột cắn xé.
Người chết bị gặm biến thành một khung xương đẫm máu, đám chuột còn chưa từ bỏ ý định dùng răng cạy những miếng thịt dính trên đám xương trắng ra.
Âm thanh lúc đó rất giống với âm thanh phát ra ở phía trước lúc này.
Bên trong đường hầm cũng không an toàn, tiếng gõ vào cửa sổ càng thêm kịch liệt. Sau khi tiếng lái xe kêu gào dần dần suy yếu thì tiếng gõ cửa lại càng thêm rõ ràng quanh quẩn ở trong đường hầm.
Hiện tại trước mặt Ôn Thời có hai loại lựa chọn, xuống xe hoặc là tiếp tục ngồi ở vị trí phía trước.
Mùi máu tươi ở phía trước đã bay đến chỗ ngồi phía sau, Ôn Thời nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay. Lái xe trước khi chết còn hô to là mình đã dùng mỹ linh dịch, cường điệu rằng linh hồn của mình vẫn còn thuần khiết. Kết hợp với bối cảnh thế giới, nếu muốn sống sót ở cái thế giới này thì linh hồn thuần khiết là rất quan trọng. Lái xe bởi vì 'không đủ thuần khiết' nên đã bị quái vật công kích, nhưng hành khách như cậu có lẽ là 'đạt tiêu chuẩn'. Nếu không lúc trước ở trong bóng đêm, quái vật cũng không cần thiết phải ẩn núp, còn lúc bọn chúng nhào về phía lái xe lại không có do dự chút nào.
Ôn Thời nghĩ là trong toa xe khả năng là còn có những người khác nữa, bởi vì một chiếc xe kéo một người thì thật là quá lãng phí.
Nếu là như vậy, ý nghĩ mọi người hẳn là cũng không khác cậu, tất cả đều đang tạm thời lựa chọn bất động.
Lại trôi qua thêm ba mươi giây.
Lái xe hoàn toàn không còn động đậy, quái vật đập cửa sổ cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trong bóng tối, có người xuống xe.
Ôn Thời cũng bắt đầu ngồi không yên, cậu đứng dậy mò mẫm sờ vào tay vịn, kết quả đụng phải một cái tay thật, cả hai đều giật nảy mình, nhưng đều cố nén không hét lên.
Có mồ hôi, có nhiệt độ, cái tay kia đến từ nhân loại.
Cậu hiện tại có thể xác định được là trên xe không chỉ có một mình mình.
Bầu không khí dần dần trở nên rối loạn, quanh mình lần lượt có những bóng người lại gần. Rất nhanh chung quanh Ôn Thời đều có người đứng. Không biết có phải là vì lo lắng đến trước cửa xe là chỗ quái vật đi lên hay không mà giờ phút này những hành khách vội vã xuống xe đều đi ra cửa sau xe.
Quá trình xuống xe rất chậm chạp, hành khách ở phía trước đều cẩn thận từng li từng tí cất bước, phòng ngừa bị quái vật phía ngoài tập kích. Không ai dám dùng đạo cụ chiếu sáng, bao gồm cả Ôn Thời, bởi vì đều lo lắng trở thành bia sống trong bóng tối.
Buồng sau xe bắt đầu rung lên nhẹ nhàng. Khoảng cách đi từ đầu xe đến cuối xe vốn chỉ mất vài giây đồng hồ, nhưng đám quái vật sau khi công kích lái xe và ăn thịt anh ta thì cũng không lập tức xuống xe, mà chỉ không còn phát ra tiếng động nữa. Điểm này là kinh khủng nhất, bởi vì không một người chơi nào dám xác định được người đứng bên mình là người hay là quái vật.
Ôn Thời định nắm bắt tiếng hít thở của người chung quanh thì lại nghe được một tiếng sột soạt không hài hòa vang lên.
Một luồng khí lưu dồn dập từ phía trước đánh tới, cậu còn chưa đi được mấy bước thì đã phải lập tức lui lại dán chặt người vào cạnh chỗ ngồi. Trước mặt, một bóng đen bổ nhào qua mang theo gió táp vào gương mặt, Ôn Thời lờ mờ nghe được bóng đen thốt ra một chữ 'đói'.
"Đói, thật là đói..."
Rất nhanh, cậu xác định là mình không nghe nhầm.(Cirad x T Y T)
Ôn Thời trốn quá nhanh, vì không thành công chụp được con mồi mình muốn nên bóng đen đành phải chọn một mục tiêu ngẫu nhiên khác để tiến hành công kích.
Trên xe bắt đầu loạn như cào cào.
"Chết rồi, chết rồi, tôi còn chưa đến được mức độ tinh anh, tại sao lại lọt vào phó bản cấp A+ chứ, tôi đã tạo ra cái nghiệt gì vậy trời..." Trong cảnh tượng hỗn loạn, chút trật tự trước đó đều đã bị đánh phá, người chơi như ong vỡ tổ chạy loạn khắp nơi.
Đối phương đang rất là khẩn trương, trên tay cầm đạo cụ không ngừng nghĩ linh tinh.
Dựa vào nguyên tắc mỗi ngày làm một việc thiện, đương nhiên quan trọng nhất là việc người này đang run rẩy không ngừng. Mặc kệ là cái gì đang công kích bọn họ thì chúng chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn người yếu thế hơn, hai người cách gần như vậy, Ôn Thời cũng không muốn bị liên lụy.
"Đừng kêu nữa, nơi này còn có người chơi mới."
Một câu này đã thành công khiến cho người kia ngậm miệng lại, đối phương phải mất nửa ngày mới nói ra được một câu: "Anh đang nói đùa đấy à?"
Ôn Thời mặc kệ hắn, đi tìm chỗ dựa của mình: "Ba ba, kim chủ ba ba, ba ba ở đâu rồi?"
Bỏ ra nhiều điểm tích lũy như vậy, cũng không thể để mặc cho cậu tự sinh tự diệt đúng không? Nếu như có thể lấy được sức lao động miễn phí ở chỗ đối phương thì cậu cũng không cần tốn nhiều sức để đi ra được đường hầm nữa.
"Ba ba, ba ba, trông con đi—— "
"..." Khóe miệng người chơi đang sợ hãi bên cạnh Ôn Thời đột nhiên giật một cái.
Hắn hiện tại đã tin tưởng đó là một người chơi mới, nhìn có vẻ như là sợ quá đến mức phát bệnh rồi.