Tin tức Ôn Thời ở khách sạn dưới trướng nhị giới công hội được truyền đi rất nhanh.

Những việc có liên quan đến cậu đều có vẻ rất khác thường. Sau khi đi ra khỏi phó bản cậu không dịch dung, phòng ở miễn phí thì nói ở liền ở, cứ như là không hề lo lắng về chuyện sẽ phát sinh sau này.

Mặt ngoài tất cả mọi người đều ở trạng thái án binh bất động, nhưng thực tế thì ngoại trừ thập đại công hội ra, cũng có một vài thế lực bí mật gần đó đã bắt đầu ngo ngoe muốn hành động.

Giữa trưa Ôn Thời chào đón một vị khách tới thăm khá là bất ngờ, chính là A Linh. Nhìn thấy đối phương vui sướng mở cửa, cô còn có chút kinh ngạc.

Ôn Thời đi thẳng vào vấn đề: "Thế lực sở hữu khách sạn này mời cô tới thuyết phục à?"

Bị một câu vạch trần, A Linh cũng không phủ nhận: "Bằng không thì cũng sẽ không cho tôi vào trong." Vào cửa xong, cô liền nói: "Tôi chưa nói cho người khác biết việc cậu còn có chiến tướng."

Chiến tướng là một sự trợ giúp lớn, trong trò chơi, người chơi có chiến tướng cũng không nhiều.

"Không quan trọng." Ôn Thời nhún nhún vai: "Dù sao không lâu nữa mọi người cũng sẽ biết."

Về sau, cậu cũng sẽ thường xuyên triệu hoán Du Thi ở trong phó bản.

A Linh nhíu mày: "Bình thường mọi người có đồ tốt đều sẽ cất giấu làm át chủ bài, đặc biệt là những người chơi không có thế lực. Cây cao chịu gió lớn mà."

Ôn Thời cười cười, không hề lo lắng đi đến bên cửa sổ: "Trong thế giới giả tưởng không thể tàn sát người khác, vậy thì tôi sợ cái gì?"

Có đồ tốt không dùng, nhất định phải đánh đến mức gần chết mới bỏ ra, đây không phải là ngốc hay sao?

A Linh không biết có nên nói cậu ngây thơ hay không: "Chỉ là không thể gây thương tích, còn thủ đoạn tra tấn người thì vẫn có. Huống chi sau khi tiến vào phó bản, cậu cho dù có thông minh thì cũng không thể nào tránh được việc bị người ta ám hại."

Ôn Thời không phủ nhận việc này. A Linh nói tiếp: “Cậu hiện tại đang là mục tiêu của rất nhiều người.”

Ôn Thời bình tĩnh nghe cô nói xong, sau đó hỏi lại: "Vậy còn cô? Không muốn biết manh mối về phó bản sao?"

A Linh lắc đầu: "Thời cơ tốt nhất đã trôi qua."

Cô không thể tìm được cơ hội hạ thủ ở trong phó bản, hiện tại ra ngoài còn gặp phải rất nhiều phiền phức, cô thậm chí còn không thể trực tiếp trở về công hội của mình, mà phải chủ động tìm nhị giới. Dưới hàng trăm ánh mắt phải nói dối thật điêu luyện, nếu không sẽ không ai tin rằng cô không hề lấy được manh mối nào từ người mới.

"Theo tôi được biết, sắp tới sẽ có một tổ chức ngầm khét tiếng ra tay với cậu. Một khi cậu tiến vào phó bản, tất cả mọi người sẽ có chủ ý với cậu. Nếu không có tổ chức lớn che chở, bước đi sau này của cậu sẽ vô cùng khó khăn."

Ôn Thời qua loa 'Ừ' hai tiếng, dùng một câu 'Tôi sẽ thận trọng cân nhắc' để đuổi A Linh đi.

A Linh vừa ra khỏi cửa, quản lý lập tức tới: "Thế nào?"

Kết quả này nằm trong dự liệu, bọn họ chính là muốn thông qua cô dò xét ý nghĩ của đối phương.

A Linh nói ra: "Bùi Ôn Vi không nói điều kiện, cũng không biểu hiện ra suy nghĩ muốn hợp tác."

Quản lý nhíu mày, chẳng lẽ cậu ta muốn đối đầu với tất cả mọi người hay sao? Nếu thật sự có suy nghĩ này thì thực sự là quá ngu xuẩn rồi.

Quản lý cũng không nhịn được mà hơi tức giận với vẻ ngạo mạn của Ôn Thời. Nếu có chút EQ thì nên biểu hiện ra một chút thành tâm chứ, cho nên buổi chiều, hắn cũng không ngăn cản việc có người muốn đưa tin, hắn muốn Ôn Thời nhận ra rõ vị trí của mình.

Kết quả khi đối diện với mấy phong thư hứa hẹn đầy lợi ích, Ôn Thời vẫn để nguyên để cho người ta lấy đi, cuối cùng còn trực tiếp treo trên cửa tấm bảng gỗ xin miễn quấy rầy, gần như không nể mặt ai cả, thậm chí là cả nhất giới công hội.

Lần đầu tiên trong đời bị từ chối thẳng thừng như vậy, thành viên nhất giới sau khi trở về đều phì cười, vừa đi trên đường vừa gửi tin nhắn: "Lão đại, tôi thậm chí còn không gặp được mặt cậu ta."

Vừa mới gửi đi một tin nhắn thoại thì liền nhìn thấy chung quanh quán rượu xuất hiện mấy bóng người khả nghi, có hai người còn rất quen mặt.

Người mà nhất giới quen mặt đương nhiên là không phải loại lương thiện, các thành viên tiếp tục gửi tin nhắn thoại:  "Người mới này vừa hành động đã đắc tội không ít người, đã có phiền phức tìm tới cửa rồi."

Ôn Thời chậm chạp không biểu lộ thái độ, mà khách sạn cũng không phải cơ quan từ thiện, không thể tiếp tục chịu đựng áp lực giúp cậu đối kháng với những thế lực nguy hiểm ngoài kia được.

Bên ngoài khách sạn, một đại hán dáng người vạm vỡ đang dựa vào cây nhai kẹo cao su. Thế giới giả tưởng có rượu nhưng không có thuốc lá, việc này đối với một dân nghiện như gã thực sự là không tốt.

Đại hán được người ta thuê tới để xử lý người mới, thử dụ đối phương ra lá bài tẩy. Vì có khả năng về phẫu thuật nên tổ chức ngầm của gã còn đặc biệt nghiên cứu ra một loạt thủ đoạn không gây thương tích nhưng lại có thể khiến cho người ta thống khổ vạn phần.

Tên đồng bọn đi thám thính tin tức đã trở về, đại hán nhổ kẹo cao su ra hỏi: "Hỏi thăm được chưa? Người ở lầu mấy."

"Trương ca, em hỏi được rồi, tầng cao nhất, phòng tổng thống."

Trương ca mắng một câu thô tục: "Thằng ranh này biết cách hưởng thụ đấy, đi."

Đồng bọn có chút bận tâm: "Chúng ta cứ như vậy nghênh ngang đi vào thì không tốt lắm đâu, có nên nghĩ biện pháp lừa hắn ra ngoài hay không?"

Đây chính là địa bàn của nhị giới, trực tiếp xông vào khác nào tìm đường chết.

"Sợ cái gì, người của nhị giới còn đang ước gì mượn được tay ai đó ra uy với tên người mới kia kìa."

Mỗi một công hội đều có tính toán, chỉ xem ai có thể nhanh hơn một bước.

Ôn Thời đang ăn trái cây, giá hàng ở thế giới giả tưởng rất cao, đặc biệt là rượu và đồ ăn.

Ăn được một nửa, máy báo động ở hành lang đột nhiên vang lên, Ôn Thời nghe thấy tiếng đóng cửa, hình như là người ở cùng một tầng.

“Chạy mau, cháy rồi.”

Ôn Thời nhổ vỏ nho ra, chẳng những không có chạy mà còn đẩy ghế sô pha ra giữ cửa lại.

Phủi tay, vừa nghiêng đầu liền thấy bên ngoài cửa sổ có một khuôn mặt!

Không phải mặt người mà giống như mặt của một con robot nào đó, bộ mặt rõ ràng là từ các bộ phận được ghép lại, cơ mặt rất nổi bật, phía trên còn có cái má đỏ bừng bừng, có điểm giống cách trang điểm phù dâu mà Ôn Thời từng dùng cho Du Thi. Cánh tay của con rối máy móc kia giơ lên cao tầm chín mươi độ, trên tay cầm một cái búa nhỏ, bắt đầu ra tay phá cửa sổ. Trong lúc đó, khóe miệng của nó cười rất lớn, tuy vận động dữ dội nhưng phần tóc cắt ngang trán giống như bị hàn dính lại ở trên không nhúc nhích.

Ôn Thời trầm mặc một chút, người không thể giết người nên bọn chúng điều khiển máy móc để giết người sao? Nhưng rất nhanh cậu đã phủ định kết luận này, nếu là như vậy thì ở thế giới giả tưởng cũng không thể có vẻ yên bình như hiện tại.

Nhưng mà cũng như A Linh nói, thủ đoạn tra tấn người vẫn có. Ví dụ như nhốt người ở trong một phòng tối, cắt nước cắt lương thực hai ngày, không chết thì cũng rất khó chịu.

Khóa ngoài cửa đã dần lỏng lẽo, là có người ở ngoài cạy khóa. Ôn Thời đang định gọi cho lễ tân thì “choang” một tiếng, tấm gương pha lê cũng hoàn toàn vỡ nát.

Cậu buông điện thoại xuống, cảm thấy cú điện thoại này không cần thiết phải thực hiện nữa. Bởi vì động tĩnh lớn như vậy, người của khách sạn chắc chắn đã sớm biết rồi.

Con rối máy móc từ bên ngoài nhảy vào, lòng bàn tay giống như một món đồ hỏng hóc mở ra, từ đó bắn ra hơn mười cái dây nhỏ sắc bén. Ôn Thời ném cái ghế gần đó tới nhưng còn chưa thể thoát khỏi con rối máy móc kia thì cánh cửa đằng sau cũng mở.

Đại hán vạm vỡ xông tới nhìn thấy con rối máy móc bèn dùng ánh mắt ra hiệu người bên cạnh, đôi bên rất là ăn ý. Một người lấy dao ra dùng tốc độ cực nhanh chặt đứt mấy sợi dây quấn quanh, có vẻ chính là người luyện võ, một người thì trực tiếp lao về phía Ôn Thời.

Ôn Thời bị buộc phải lui lại đến gần cái cửa sổ sát đất. Vì là tầng cao nhất nên gió rất lớn, cơn gió mạnh thổi qua từng lỗ thủng. Cậu liếc mắt nhìn lại, bên ngoài khách sạn vẫn còn có người đang không ngừng tiến đến.

Chỉ cần một người hành động, một đám người rất nhanh cũng sẽ không nhịn được.

Chí ít vào giờ phút này cậu đã phải đối mặt với hai phe tập kính.

Ôn Thời nghiêm mặt nhìn về phía đại hán vạm vỡ: "Anh không lập tức ra tay độc ác là vì muốn bức tôi dùng máy truyền tin liên hệ với cái tên Phó bang chủ kia chứ gì. Dùng cách này để ép tôi nhập đội, muốn tôi dựa vào họ."

Người đàn ông nhỏ bé đang đối phó với con rối liền kinh ngạc nhìn sang: "Trương ca, anh. . ."

Trương ca không phủ nhận, gã muốn leo cao hơn, nếu thuận lợi gã có thể khiến cho đám nhị giới kia mắc nợ gã. Đương nhiên nếu như đối phương kiên trì không liên hệ thì cũng không sao, gã sẽ đi hoàn thành chuyện mà nguyên cố chủ đã nhắn nhủ.

Phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh, Trương ca không nhanh không chậm đẩy cửa ra, mở khóa vòi nước. Nương theo tiếng nước chảy ra, gã nhìn xuyên qua tấm kính pha lê hỏi: "Dung tích phổi của mày tầm như nào?"

Ôn Thời nhíu mày, thực sự không nhịn được mà nói: "Tiết kiệm nước chút đi." Sau một lúc lại tiếp tục: "Cho dù anh có hỏi ra được cái gì thì cũng không thể thoát ra khỏi khách sạn này được đâu."

Khách sạn cho phép những người này vào cũng chỉ là vì muốn lợi dụng bọn họ làm việc.

Trương ca lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Bọn tao đã có điểm nắm chắc rồi, ắt có tự tin có thể ra ngoài."

Bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn, các thế lực ngầm yếu thế dần dần ló đầu ra. Cho dù nhị giới công hội có muốn kiểm soát cũng không dễ dàng. Nhìn ra Ôn Thời không có ý liên hệ với nhị giới, gã cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn nhanh chân đi tới.

Ôn Thời thấy thế liền cười, từ hai phút trước, cậu đã bắt đầu nhận được một loạt tin nhắn. Rõ ràng là muốn thông qua phương thức chế tạo nguy cơ để khiến cho cậu khuất phục.

"Người chơi 372355 thông qua đạo cụ đặc thù gửi tin nhắn cho ngài, ngài có muốn nhận không?"

"Người chơi 418921 thông qua đạo cụ đặc thù gửi tin nhắn cho ngài, ngài có muốn nhận không?"

. . .

Chỉ cần biết số hiệu người chơi là có thể thông qua đạo cụ trong thành thông thương của trò chơi để gửi tin nhắn cho đối phương ở trong thế giới giả tưởng, đương nhiên việc có xem hay không được quyết định bởi người nhận tin.

Ôn Thời mở ra, về cơ bản đều là nội dung giống nhau, nói chỉ cần cậu chịu giao ra manh mối phó bản thì bọn họ sẽ bảo hộ an nguy cho cậu, tìm chuyên gia bảo vệ cho cậu, còn có người khác hứa hẹn cho cậu mấy ngàn điểm tích lũy và đạo cụ thích hợp cho người mới sử dụng. Tất cả hứa hẹn đều chân thực hữu hiệu, sẽ thông qua đạo cụ khế ước để tiến hành ký kết.

Ôn Thời xem hết, chỉ cảm thấy buồn cười.

Một câu bảo hộ nhẹ nhàng như vậy là muốn đuổi ăn mày à?

Cậu chờ tới bây giờ chính là muốn nhìn xem những người này rốt cuộc coi trọng tình báo trong tay cậu đến cỡ nào, hiện tại cũng coi như là đã rõ ràng, có thể dùng một câu tổng kết, đó là: Không tiếc bất cứ giá nào.

Trương ca đã đi tới trước mặt Ôn Thời, dùng bàn tay to đùng bóp cổ Ôn Thời.

Ôn Thời rất bình tĩnh mà nhìn gã, cánh môi giật giật: "Ba, hai. . . một."

Đúng lúc Trương ca định thô bạo kéo tóc của cậu ném cậu vào trong bể tắm bên cạnh thì thời gian đếm ngược cuối cùng cũng kết thúc, máy truyền tin của gã vang lên. ( truyện trên app tyt )

Người đối diện chỉ nói một câu: "Ngừng hành động."

Không chỉ có gã mà bảo vệ khách sạn đang yên lặng theo dõi động tĩnh, các tổ chức ngầm giao chiến ngoài hành lang, đến những người ngồi chờ ở bên ngoài. . . cũng đều không hẹn mà cùng nhận được một tin nhắn.

Trương ca sửng sốt một chút: "Tôi không hiểu, hiện tại rút lui chẳng phải là phí công nhọc sức. . ."

"Người giúp các người đã di tản, nhị giới một lần nữa triển khai phòng thủ khách sạn, nếu anh không đi thì anh sẽ không đi được nữa."

Trương ca cắn răng một cái, không do dự gọi tiểu đệ của mình: "Đi!"

Một con rối ở bên khác dường như cũng đã tiếp thu được chỉ lệnh bí mật nào đó, rất nhanh cũng biến mất theo.

Lúc rút lui, Trương ca đang định liên hệ với người quen hỏi thăm xem có chuyện gì đã xảy ra thì lại đột nhiên phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, sau khi xem xong mặt cũng đổi sắc.

Trong thành thông thương có khu vực đặc biệt dành cho người chơi giao dịch với nhau, những thương phẩm tiến hành giao dịch ở bên trong đều không được thấp hơn một ngàn điểm tích lũy, hệ thống sẽ từ đó rút ra mười phần trăm. Chức năng này có rất ít người dùng, bởi vì nếu muốn mua cái gì tất cả mọi người đều sẽ đi đến khu thương mại để giao dịch offline cho tiện.

Nhưng mà cách làm này cũng không phải là không có lợi ích. Nếu giao dịch vượt qua một trăm lần hoặc là tổng giá trị của một giao dịch vượt qua một vạn điểm tích lũy thì trò chơi sẽ tặng một tờ giảm giá 20%, đồng thời ngẫu nhiên tặng một đạo cụ nhỏ.

Tóm lại là một chức năng khá cùi bắp.

Giá càng cao đồ bán càng có tiền nhưng lại không mua được, chính mình cũng không đủ dùng, ai lại cam lòng cầm đi đấu giá, rút thành tiền cũng đủ để mua một đạo cụ tốt hơn.

Nhưng hôm nay lại có người dùng.

Một phút trước, Ôn Thời đã dùng hình thức đấu giá ban bố tin tức giao dịch ở trên đó, giá khởi điểm là một ngàn điểm tích lũy, thời gian bắt đầu là vào không giờ tối hôm nay. Còn vật đấu giá là vị trí tổ đội.

Nhấp vào đây để đọc được giới thiệu chi tiết hơn:

'Thương phẩm: Vị trí tổ đội *1

Tôi xin hứa, sẵn sàng hợp tác với người chiến thắng cuối cùng để tiến vào phó bản tiếp theo

P S: Vui lòng tự mình chuẩn bị đạo cụ cho nhóm hai người'

Trương ca theo bản năng phản ứng thốt ra một câu: Điên rồi.

"Điên rồi." Gần như là cùng một thời gian, gã cũng nghe thấy đồng bọn phát ra âm thanh tương tự, đối phương cũng đã thấy được tin tức mới phát hành.

Sử dụng khu vực giao dịch trong thành thông thương, trò chơi sẽ miễn phí một lần thông báo cho toàn bộ người chơi. Ngoại trừ những người đang ở trong phó bản thì bây giờ người ở khắp thế giới giả tưởng đều đã biết Ôn Thời đang tiến hành bán đấu giá. Ban đầu thì đều sửng sốt nhưng sau đó bọn họ cũng đã kịp phản ứng nhận ra dụng ý phía sau.

Dù có ra vẻ đáng thương thế nào thì cũng sẽ đắc tội với người khác, tiến vào phó bản cũng vẫn bị người người theo dõi. Thà rằng như vậy, lợi dụng điểm này để kiếm tiền còn hơn.

Ôn Thời chỉ thiếu một chút muốn nói rõ: Tôi cho các người cơ hội hại tôi, tra tấn tôi, moi tin tức từ tôi, nhưng mà cơ hội này phải bỏ tiền ra mua.

"Gan to bằng trời, tự cho là đúng, điên cuồng. . . nhưng cũng rất thông minh."

Cho dù là Trương ca đối mặt với hành động lần này thì cũng phải ngừng lại, dùng góc độ khách quan đánh giá một câu.

Trước khi tiến vào phó bản, người mua ít nhất cũng phải bảo đảm an toàn cho mình trước, đồng thời còn phải cung cấp cho người mới như tổ tiên của mình vậy.

Về phần có người mua hay không, đáp án chắc chắn là có.

Đối với các thế lực lớn, không thế lực nào có thể kháng cự được sự mê hoặc của đạo cụ siêu thần. Lúc trước cũng không phải là không có ai phát động phó bản mới, nhưng cao nhất cũng chỉ là độ khó cấp B. Với tư cách là người đầu tiên phát động phó bản mới, đến cuối cùng sẽ nắm giữ được rất nhiều thông tin hữu dụng, thậm chí còn được trời ưu ái cho rất nhiều ưu thế.

Hiện tại loạn lạc như vậy, cũng không ai dám bảo đảm có thể moi ra được tin tức. Bởi vì một người chơi có thể sống sót được ở trong tàn cuộc thì cũng sẽ không quá khó để chống đỡ được mấy ngày khảo vấn ngắn ngủi, chính bọn họ đang phải đánh một trận đánh lâu dài, dù ý chí có cường hãn hơn nữa thì cũng không thể chịu được mỗi lần ra khỏi phó bản đều bị ám hại.

Bây giờ có khả năng chuyển biến tốt, mọi người càng muốn đợi đến khi buổi đấu giá tối nay kết thúc.

Trương ca mắng một câu: "Người mới này chắc chắn là còn gian xảo hơn cả chúng ta."

Bản chất trò chơi là tư bản, chỉ biết bóc lột và cướp đoạt, mà người mới này còn trực tiếp làm mua bán không vốn. Trong buổi đấu giá này, cậu ta vốn dĩ không mất gì, mà chỉ có nhận lại.

·

Nửa đêm, trước mười hai giờ khoảng mười phút.

Ôn Thời đi ra khỏi khách phòng, gọi rượu vang tốt nhất và bò bít tết ngồi ở phòng ăn ở tầng một một mình hưởng thụ.

Ánh đèn có cường độ vừa vặn, mà giờ này cũng không có ai xuống ăn cơm, toàn bộ đại sảnh rộng rãi sáng tỏ nên ngồi ở chỗ này cảm giác vô cùng hài lòng.

Ăn được một nửa, một người đàn ông đeo kính xuất hiện ở phía đối diện: "Có muốn thêm một chỗ nữa không?"

"Khách sạn đều là của các người, cứ tùy ý."

Hai người đều rất ăn ý không nói đến chuyện hỗn loạn vào ban ngày ở khách sạn.

Buổi sáng gặp mặt, người đàn ông đeo kính chỉ đưa cho Ôn Thời máy truyền tin và phương thức liên lạc, bây giờ lại chủ động giới thiệu mình: "Tôi họ Kế, Kế Nguyên Tri."

Có qua có lại, Ôn Thời lau miệng, đưa tay ra bắt tay: "Bùi Ôn Vi."

Kế Nguyên Tri: "Tôi sẽ trực tiếp nói luôn, người chơi tiến vào phó bản càng lợi hại thì trò chơi sẽ xây dựng nên phó bản càng xứng đôi. Người tham dự đấu giá đều là người chơi tinh anh, bây giờ cậu là người mới, bình thường sẽ được phân ở phó bản cấp C, nhưng nếu như tổ đội với người chơi tinh anh thì chắc chắn sẽ bị phân đến phó bản cấp A."

Ôn Thời: "Ồ? Ồ."

Liên tiếp hai chữ 'ồ', từ kinh ngạc đến thất vọng.

Tin tức tốt là cậu không phải vào phó bản cấp A, tin tức xấu là cậu sẽ phải vào phó bản cấp A+.

Kế Nguyên Tri nhìn ra là cậu không sợ hãi, bèn nhấc khung kính lên, không nói gì thêm.

Tiếng chuông mười hai giờ đêm sắp vang lên, tối nay đã định trước có rất nhiều người không ngủ.

Kế Nguyên Tri ngồi ở đối diện Ôn Thời, chuẩn bị đấu giá trong khu vực giao dịch.

Cuộc đấu giá bắt đầu nhanh chóng, Ôn Thời vểnh chân lên bắt chéo, lung lay ly rượu đỏ, thỉnh thoảng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt thâm trầm.

Đứng ở đằng xa, quản lý tạm thay nhân viên phục vụ mím môi một cái, hình tượng này thật đúng là. . . kỳ lạ.

Mười hai giờ đêm đã đến.

Không đến một giây đồng hồ, giá đấu giá đã tăng hơn năm trăm, ngay sau đó nhanh như chớp, giá cả một đường tăng vọt, một ngàn, hai ngàn, nửa phút đã được tận năm ngàn.

Ôn Thời cũng lập kỷ lục cuộc đấu giá có tốc độ tăng nhanh nhất.

Cậu nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, đám công hội này đều có nhiều tiền vậy sao?

Trước mắt, tổ chức báo giá cao nhất là con rối công hội, kêu giá 5800.

Nghĩ đến con rối máy móc xâm nhập vào khách sạn của mình vào sáng hôm nay, Ôn Thời không nhìn bóng đêm nữa, quay đầu lại nói: "Giới thiệu cho tôi vị khách có khả năng thành bên A này xem nào."

"Thành viên con rối công hội cơ bản đều có kỹ năng 'Con rối', dưới điều kiện nhất định, bọn họ có thể điều khiển ý chí của người khác, thậm chí tạm thời chi phối chiến tướng người chơi khác đang dùng."

Tuy là người của nhị giới công hội, nhưng khi nhắc tới con rối công hội, Kế Nguyên Tri cũng cảm thấy có chút kiêng kị. Năng lực của hội trưởng đương nhiệm của con rối công hội khá là kinh khủng, hắn ta cũng không phải loại người có đạo đức, có thể nói là đã phát huy tối đa tiềm lực kỹ năng của mình.

Ôn Thời không hề bối rối, ngược lại còn kích động nói: "Vậy bọn họ chắc chắn sẽ ra giá cao để mua vị trí này, vậy thì tôi cũng không kiêng nể nữa. Giúp tôi nâng giá đi, gọi bảy ngàn, bọn họ chắc chắn sẽ tăng thêm giá."

Kế Nguyên Tri nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu: "Không cần cậu nói, tôi cũng sẽ thêm."

Tăng thêm một ngàn điểm tích lũy xong, Kế Nguyên Tri liền hỏi: "Cậu không sợ tổ đội cùng con rối công hội à?"

Ôn Thời cười tủm tỉm nói: "Ai muốn biến tôi thành con rối, tôi liền giết kẻ đó."

Kế Nguyên Tri nhàn nhạt nói: "Trong phó bản không thể giết người công khai."

"Tôi biết." Ôn Thời cười nhẹ nhàng: "Nhưng tỷ tỷ của tôi nói với tôi, nếu có gì bất bình thì nhất kiếm bình chi, kẻ giết người, người phải giết lại."

Bình rượu này có độ rượu cao hơn rượu giả ngâm thuốc màu trong phó bản. Một cảm giác say rượu ập đến, gương mặt Ôn Thời có chút phiếm hồng, trên mặt là một cặp mắt đào hoa khiến cậu trông giống như một đóa hoa hải đường diễm lệ. Lời cậu nói ở trong game rất khó thực hiện, cho dù là ai nghe cũng cảm giác đây chỉ là lời nói tức giận khi say rượu.

Trong lúc Ôn Thời lầm bầm lầu bầu, giá đấu giá đã bị gọi đến một vạn.

"Chó nhà giàu." Ôn Thời gần như chết lặng nhìn một chuỗi các số 0, cảm khái lắc đầu.

". . . Là tôi gọi giá."

Đối với đại công hội, muốn lấy ra một vạn điểm tích lũy cũng không khó.

Ôn Thời lập tức thay đổi thái độ, tư thế đoan chính nói: "Chào kim chủ ba ba."

Là một bên B có tâm, cậu không hỏi Kế Nguyên Tri sẽ chuẩn bị như thế nào để đối phó với mình sau khi tiến vào phó bản, mà chỉ đơn thuần cổ vũ anh ta tiếp tục tăng giá.

Hiện tại cơ bản đã thành cuộc đọ sức giữa nhất giới và nhị giới.

Tối nay toàn thành đều đang vây xem trận đấu giá kích động lòng người này, còn có những cá cược riêng, suy đoán xem trong hai đại công hội ai sẽ lui bước trước.

Ôn Thời nắm tay động viên: "Cố lên, cố lên, cố lên! Nếu như tôi đi vào phó bản cấp A thì đại khái là sẽ chết ở trong đó, về sau muốn có cơ hội này cũng rất khó khăn!"

"Đại ca, trân trọng tôi đi, tôi sắp không xuất bản nữa rồi!"

Kế Nguyên Tri: ". . ."

Một vạn một!

Một vạn hai!

Một vạn năm!

Lúc giá cả bị gọi đến một vạn năm nghìn năm trăm thì tất cả cũng ngừng báo giá.

Kế Nguyên Tri yên lặng tăng giá đến một vạn năm ngàn sáu.

Ôn Thời trông mòn con mắt, không thấy nhất giới tiếp tục tăng giá nữa.

"Đừng suy nghĩ nữa, nếu vượt quá giá tiền này, bọn họ sẽ cảm thấy bỏ ra một vạn điểm tích lũy xử lý cậu còn lời hơn."

Ôn Thời vẫn không nản chí, khóe mắt và lông mày tràn đầy niềm vui khi điểm tích lũy được ghi, còn bảo quản lý mang đến một chén rượu, tự mình đổ đầy cho Kế Nguyên Tri: "Cạn ly đi, ba ba." ". . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play