Ôn Thời kêu lên tìm người quen nhưng không có ai đáp lại.

Người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Này, con nòng nọc kia, đừng kêu nữa."

Chung quanh đang loạn như cào cào, mùi máu tươi như từng cơn sóng liên tiếp vọt tới, hiện tại cũng không phải lúc để tìm ‘mẹ’.

Ôn Thời vừa định sửa lại là mình muốn tìm cha thì sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ở trong xe giống như có một con đom đóm bay vào, mang theo ánh sáng yếu ớt.

Nhưng mà nhìn kỹ thì sẽ biết, ánh sáng kia không phải là đến từ một con côn trùng, mà là do người làm.

Người chơi đang xuống xe cảm nhận được có một tia ánh sáng, nhìn quanh hai bên cuối cùng phát hiện ánh sáng đến từ bờ vai của mình. Có người đã rắc bột huỳnh quang lên trên quần áo của người đó, khi người chơi ý thức được chuyện này định cởi áo ngoài ra thì đã muộn, người chơi sau lưng đẩy một cái, quán tính khiến cho người này nhanh chóng phi xuống hai bậc thang cuối. Người chơi giở trò xấu vừa nãy thừa cơ chạy nhanh xuống xe, sau đó bắt đầu chạy đi.

Người chơi tỏa sáng vừa nãy trở thành lựa chọn công kích hàng đầu trong bóng tối lúc này, mấy kẻ tấn công chung quanh đều đến gần anh ta.

Chút ánh sáng ấy không đủ để cho anh ta thấy rõ được mấy con trong quái vật trong bóng tối, người chơi xui xẻo bị rắc huỳnh quang lên người cảm thấy có cái gì đó nhích lại gần cái cổ của mình, đối phương hé miệng, bốc ra mùi hôi, người chơi theo phản xạ lấy vũ khí ra phát động công kích.

Ngoài cửa xe lập tức hỗn loạn, đường đi chật cứng.

Trước khi tình huống càng thêm hỗn loạn, Ôn Thời bắt đầu tìm con đường sống khác. Cậu mở thành thông thương của trò chơi ra tìm búa an toàn, không ngờ nó lại có thật.

'Có muốn tiêu 10 điểm tích lũy mua búa an toàn không?'

Ôn Thời cầm búa an toàn lên bắt đầu dùng sức đập vào bốn góc thủy tinh, người chơi bên cạnh lấy làm kinh hãi: "Mẹ kiếp, cậu điên à, phía bên ngoài cửa sổ nhất định là có quái vật."

Ôn Thời không phản ứng, còn muốn gõ vào rìa nhưng cái búa an toàn trong tay lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.

'Búa an toàn: đạo cụ dùng một lần, nhưng gõ được bốn lần.'

Cũng may vừa đủ để pha lê tróc ra, Ôn Thời không chút do dự, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ xe.

"Chờ tôi một chút." Dù sao ở trên xe cũng không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, hai người hợp tác nói không chừng còn có thể tăng tỉ lệ sinh tồn: "Chúng ta hãy phối hợp..."

Lời còn chưa nói hết liền cảm giác được bên cạnh có gió âm đảo qua, đã xuất hiện một thứ gì đó. Dựa vào kinh nghiệm tham gia phó bản trước đó, người chơi kia có thể cảm nhận được khí tức âm lãnh này không phải là tới từ người sống.

Anh ta đã đoán đúng.

Quả thực không phải là người, là Du Thi mà Ôn Thời triệu hồi ra.

Máu trong cơ thể chỉ một thoáng đã bị rút đi một phần, lần này hao tổn nhiều máu hơn cả so với lần đầu tiên Ôn Thời cưỡng ép Du Thi tỉnh lại, trọn vẹn rơi mất gần một phần mười HP của cậu. Theo thói quen lập tức bổ đầy máu, động tĩnh Ôn Thời phá cửa sổ quá lớn, động tác lại nhanh nhưng cũng không nhanh bằng quái vật nghe tiếng chạy tới.

“Chiến tướng của ngài đang cố gắng chiến đấu.”

"Địch nhiều ta ít, mau chóng dẫn Du Thi lao ra khỏi vòng vây."

Ôn Thời chạy về phía xe buýt, cậu vẫn chưa thu hồi 'túi thơm'  có tác dụng né tránh và 'hồng ngọc' may mắn tăng phúc trên người Du Thi, coi như là gián tiếp cho Du Thi một tầng buff phòng ngự.

"Nếu không chịu được, mày hãy kít lên một tiếng." Ôn Thời vừa chạy vừa bàn giao.

Chỉ cần một ý niệm trong đầu là chiến tướng có thể được thu hồi.

“Kít.” Du Thi lập tức kêu lên.

"Kít." Không biết từ lúc nào, người chơi chạy theo cậu cũng kêu lên một tiếng, còn tưởng là đang chạy theo một đại lão dày dặn kinh nghiệm nào đó."Đại lão, đưa tôi đi theo với!"

"..." Ôn Thời buồn bực. Không biết tại sao cái tên dở hơi này lại được phân tiến vào phó bản cấp A+?

Ôn Thời vừa sống sót qua một phó bản, trên người không có chiêu thức công kích nào, nên bây giờ muốn thoát khỏi khốn cục thì chỉ có thể dốc sức mà chạy.

“Mình” ở thế giới song song đâu rồi?

Cậu đã phải bỏ ra gấp đôi giá tiền sử dụng kỹ năng sớm, lại thêm tiền lựa chọn hệ thống đề cử, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có anh hùng cứu thế nào từ trên trời giáng xuống.

Nếu như có Tạ Đường Yến ở đây thì đã sớm một kiếm chém bay đám quái vật trong bóng tối kia rồi.

Đại não Ôn Thời nhanh chóng chuyển động. Dựa vào người không bằng dựa vào mình, cậu hiện tại có hai loại phương thức giải quyết, một là chọn bừa một đạo cụ để đánh quái, nhưng quái vật khác nhau sẽ có nhược điểm khác nhau, đạo cụ chọn bừa có thể sẽ không có tác dụng. Một loại khác chính là bảo Du Thi mang theo 'Đèn lồng nhỏ' dẫn đám quái vật ra chỗ khác, còn mình thì thừa cơ chạy ra ngoài đường hầm.

Nhưng với độ trung thành ít ỏi của tên Du Thi kia thì chỉ sợ một giây sau khi nghe quyết định của cậu, hắn sẽ lập tức giơ cái đèn lên đập vỡ đầu cậu.

Phía trước vẫn tối sầm, vốn dĩ không nhìn thấy được một nguồn sáng nào, muốn đi ra ngoài còn cần một quãng thời gian nữa.

“A.”

Ôn Thời nghe được tiếng ai đó kêu đau nhưng vẫn cố kìm nén, rõ ràng ở vùng lân cận có người chơi bị thương đang liều mạng kiềm chế nỗi thống khổ nghẹn ngào, phòng ngừa dẫn tới nhiều quái vật.

"Đại lão, vì sao mấy con quái vật này lại công kích chúng ta?"

Ôn Thời cũng không biết nguyên nhân vì sao, cũng cảm thấy kỳ quái. Cậu không cho rằng suy luận ban đầu của mình là sai lầm, cửa xe sau không đóng, nếu như những vị hành khách này 'không đạt tiêu chuẩn' thì đám quái vật phía ngoài hẳn là sẽ như ong vỡ tổ mà tràn đến, chứ không phải là chạy về phía lái xe.

Trừ phi...

Ôn Thời vừa chạy vừa suy nghĩ: "Trừ phi trong các hành khách còn lẫn những vật khác."

Đám quái vật công kích lái xe và công kích bọn họ không giống nhau.

Sắc mặt Ôn Thời hơi khó coi, quái vật có lẽ sẽ không chủ động công kích người chơi, nhưng nếu như người chơi phát động công kích trước thì cũng chưa chắc. Hiện tại có một vấn đề là, trong không khí tối tăm như vậy căn bản không có cách nào phân chia được quái vật và những người chơi ở một đợt công kích khác.

Biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng đạo cụ chiếu sáng, mọi người đồng tâm hiệp lực chạy đi, vấn đề ở chỗ người chơi đều rất khôn khéo, không ai lại nguyện ý làm người chiếu sáng đầu tiên.

Keng!

Trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng động.

Ầm ——(Cirad x T Y T)

Mỗi một tiếng động đều làm cho da đầu người nghe run lên, so với tiếng móng tay xẹt qua bảng đen còn làm cho người ta cảm thấy nóng nảy hơn gấp trăm lần.

Ôn Thời thực sự không thể chịu nổi âm thanh khó nghe như vậy, nó khiến cho cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại một ý niệm: Lỗ tai của mình thật là bẩn.

"Chiến tướng của ngài đang sử dụng 'đàn hạc'."

"Chiến tướng của ngài đang sử dụng một phương pháp chơi mới."

"Với tư cách là chủ nhân chiến tướng, ngài được buff thêm 99% phòng ngự tiếng đàn."

Nói cách khác, mình sẽ chỉ phải chịu một phần trăm ảnh hưởng của tiếng đàn?

Ôn Thời rất khó tưởng tượng được cảm thụ của những người khác lúc này.

"Đại, đại lão —— ọe ——" Người chơi bên cạnh đã bắt đầu nôn mửa, cậu ta dùng hết sức lực để cách xa Ôn Thời, lần đầu tiên có suy nghĩ thà tự lực cánh sinh còn hơn.

"Đừng gảy nữa." Ôn Thời đau đầu.

Cậu lo lắng, tất cả mọi người sẽ trên dưới một lòng, liên hợp lại để phá hủy nguồn gốc gây ra tạp âm ô nhiễm kia.

Giao diện của Du Thi đã thay đổi.

'Chủng loại: Du Thi

Cấp độ hiện tại: Yêu vật cao cấp, có khả năng chuyển hóa thành zombie

Giá trị lý tính: 5

Độ trung thành: 5

Trí thông minh: 79

Vũ khí: Đàn hạc

Kỹ năng: Thiên lại chi âm lv. 1

Thời lượng kéo dài: 15s 

Thời gian hồi chiêu: 18h

Những sinh mạng bị tạp âm làm ô nhiễm sẽ xuất hiện triệu chứng hành động chậm chạp

Cộng thêm oán niệm khi có một vị tân chủ nhân ngu ngốc. Ngoài ra, Du Thi của ngài còn có một bí mật khó mà mở miệng'

Ôn Thời kinh ngạc phát hiện giá trị lý tính của Du Thi tăng lên, không ngờ kỹ năng đánh đàn lại có thể làm tăng giá trị lý tính, đây chính là số liệu quan trọng ảnh hưởng đến việc Du Thi có phản bội chủ nhân hay không, Ôn Thời nhất thời không đoái hoài tới việc tiếng đàn khó nghe, mà vẫn nói lời khích lệ giả tạo: "Mày đánh rất khá."

Về phần bí mật khó mà mở miệng, hẳn là có liên quan đến chuyện hạt giống của hoa lựu đột biến.

Bây giờ không phải là lúc thăm dò số phận của hạt giống hoa lựu đột biến mà là lúc cứu vớt vận mệnh của chính mình.

"Vẫn còn ở đó chứ?"

Không có ai trả lời, có lẽ mấy người chơi trước đó đi theo cậu đều đã bị tiếng đàn đuổi đi. Ôn Thời không quan tâm mà tranh thủ thời gian 15s dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn.

...

Bên ngoài đường hầm.

Cạnh đám cây cối lưa thưa có khoảng sáu bảy người chơi đang đứng. Một người trong đó toàn thân vết máu loang lổ, nhưng mà không phải máu của hắn, một con rối máy móc đang ngồi trên vai người đàn ông đó. Hai tay của con rối rất ngắn, nhưng rất linh hoạt, phía trên còn dính màu máu đỏ tươi. Trước đó, vừa nhìn thấy Kế Nguyên Tri, người đàn ông kia lập tức sửng sốt, sau đó trong mắt toát ra sự vui mừng.

Sự vui mừng này đến bây giờ vẫn còn chưa hết.

Không phải Đồ Biên Hấp không giữ được bình tĩnh mà hắn thật sự không ngờ được trên trời lại có một đĩa bánh đột nhiên rơi xuống như thế. Trước đó công hội của hắn dùng trăm phương ngàn kế để lấy được vị trí tổ đội,  lại lần nữa thu hoạch được manh mối của phó bản 3S đặc biệt, kết quả vẫn bị công hội khác cướp đi. Còn hắn tới phó bản này đơn thuần chỉ là trùng hợp, Đồ Biên Hấp đã có một quãng thời gian không bị đưa vào phó bản nên lúc này mới bị trò chơi kéo vào.

Ai ngờ Kế Nguyên Tri cũng ở trong phó bản này, nói rõ một chuyện, có khả năng Bùi Ôn Vi cũng ở đây.

Khi một phó bản bị kéo dài thì còn có trường hợp tận một tháng không ra được, trừ phi nhị giới an bài những người khác vào phó bản cùng người mới, nếu không Kế Nguyên Tri sẽ không mạo hiểm tiến sang một phó bản khác.

Đồ Biên Hấp dùng tay chạm vào người con rối máy móc đang ngồi trên vai mình, đống cơ bắp hình quả táo mất tự nhiên cứng lên, hắn giả bộ lơ đãng hỏi: "Anh không quan tâm sống chết của người bên trong à?"

Kế Nguyên Tri đạm mạc nói: "Một cái đường hầm còn không ra được thì nên sớm chết đi."

Đồ Biên Hấp cảm nhận được sự hưng phấn lộ rõ trên mặt, nói vậy là ngầm thừa nhận Bùi Ôn Vi đã đến đây rồi.

Hắn rất nhanh suy nghĩ lại thái độ của Kế Nguyên Tri, đạo lý thì đúng là không sai, nhưng đã tiêu một số điểm tích lũy lớn như vậy để mua vị trí tổ đội thì Kế Nguyên Tri không thể nào lại có thể bình tĩnh để người mới tự sinh tự diệt như thế. Hắn chắc chắn đối phương còn có tính toán khác, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấu.

Vừa suy nghĩ, Đồ Biên Hấp vừa bắt đầu dò xét người chơi khác, khi nhìn thấy một cặp song sinh hắn liền nhếch miệng, nếu có thể biến bọn họ thành con rối thì...

Nữ sinh lớn tuổi hơn cười lạnh một tiếng, sờ vũ khí bên hông.

Đồ Biên Hấp làm dáng vẻ đầu hàng khá là hài hước: "Đừng hiểu lầm, bệnh trong nghề mà thôi, cứ nhìn thấy người đẹp là lại muốn làm thành con rối, ha ha ha."

Người có thể ra khỏi đường hầm sớm như vậy đều không đơn giản, đôi bên không tiếp tục tranh cãi nữa. Cặp chị em song sinh một người tên là Liễu Duyên, một người tên là Liễu Uẩn, cũng là người chơi xếp hạng một ngàn, nhìn thấy Đồ Biên Hấp thì liền thầm mắng xúi quẩy.

Tác phong của con rối công hội luôn tàn nhẫn bá đạo, đương nhiên bọn họ có tài nguyên để bá đạo như thế. Con rối công hội tập hợp hầu hết những người chơi có kỹ năng ‘con rối’ trong trò chơi, đây là một kỹ năng mà có rất ít người trong thế giới giả tưởng có thể sử dụng được. Luận về thực lực tổng hợp thì ba công hội cuối cùng trong thập giới chưa chắc có thể so sánh được

Giờ phút này lại có một người chơi đi tới, lông mày không tự giác nhíu lại.

Đồ Biên Hấp.

Một trong những kẻ biến thái nhất ở con rối công hội. Đồ Biên Hấp có một đam mê vô cùng kinh tởm, hắn thích biến thi thể thành con rối, nhưng mà thi thể người chơi đã đánh mất sức sống, dù vậy, Đồ Biên Hấp cũng không hề từ bỏ, thay vì thế hắn sẽ biến thi thể thành con rối hình người. Có đôi khi gặp được người có vẻ ngoài mà hắn ngưỡng mộ, hắn thậm chí còn vô duyên vô cớ ám hại đối phương, chỉ vì muốn chế tác họ thành con rối.

Những người chơi ra khỏi đường hầm vô thức đứng cách xa Đồ Biên Hấp một chút.

Đồ Biên Hấp thấy thế thì càng cười lớn hơn, hắn thật sự rất thích thưởng thức sự sợ hãi trong mắt người khác, nếu như có thể khiến cho con ngươi vĩnh viễn phóng đại thì lại càng hoàn mỹ.

Người chơi lần lượt đi ra, đến khi có tầm mười người, Đồ Biên Hấp đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ: "Xem ra có người đã làm lãng phí hơn một vạn điểm tích lũy rồi."

Người chơi khác không nói gì nữa, Đồ Biên Hấp và Kế Nguyên Tri cùng thuộc top 100 trong bảng xếp hạng, hai người này đều không thể chọc nổi.

Đồ Biên Hấp híp híp mắt, hắn biểu hiện ngông cuồng như thế là muốn vì kiểm tra xem Kế Nguyên Tri đang mưu đồ cái gì, đáng tiếc là người kia vẫn không tiếp chiêu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Lại có người ra rồi." Một người chơi nhìn chằm chằm vào cửa đường hầm.

Lối vào đường hầm rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể cho hai hàng xe tiến vào, ở điểm giao giữa hai phần sáng tối có một người đang đứng ở đấy.

Ôn Thời còn mặc áo khoác trắng nhuốm máu, một cặp mắt đào hoa ảm đạm đi ra khỏi tia sáng hiện ra mấy phần lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, liếc mắt trông thấy được bóng người quen thuộc, còn thân thiện vẫy tay: "Kim chủ ba ba."

Kế Nguyên Tri đang mặt không biểu tình đứng tại chỗ nghe thấy xưng hô thế này thì lập tức gân xanh giật giật.

Ôn Thời bước nhanh ra khỏi cửa đường hầm, nhìn thấy Đồ Biên Hấp, nói đúng hơn là nhìn thấy con rối máy móc trên vai đối phương, bước chân dừng lại. Cậu có ấn tượng rất lớn với con rối này vì nó rất giống con rối đã phá cửa sổ ở khách sạn trước đó.

Lúc ấy tình huống hỗn loạn, bây giờ mới nhìn thấy con mắt rất kỳ quái của con rối kia, đen ít trắng nhiều, trong con ngươi còn có lớp vảy màu trắng đục ngầu.

Đồ Biên Hấp khoe khoang kiệt tác của mình: "Đôi mắt này đã từng thuộc về một cái người chơi, cậu thấy có được không?"

"Súc sinh." Một người trong cặp chị em song sinh khẽ mắng một câu.

Hai người này mặc dù không tính là người tốt hoàn toàn, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy.

Đồ Biên Hấp có nhĩ lực cực nhạy, nghe thấy tiếng mắng của cô, liền thâm trầm nói: "Con mắt này thỉnh thoảng sẽ phải thay, không biết kế tiếp nên lấy của ai đây?"

Đồ Biên Hấp liếc nhìn mặt cô gái, cuối cùng quay lại nhìn Ôn Thời, nhịn không được liếm môi một cái.

Nếu nói về mặt thì ở đây làm gì có ai đẹp được như vậy?

"Cậu rất thích hợp để làm thành con rối." Lúc cánh môi đóng mở phun ra kết luận, hai mắt Đồ Biên Hấp đột nhiên ngưng tụ lại.

Hoá ra Ôn Thời không đi một mình, trong cửa đường hầm tối tăm, ở sau lưng cậu cách đó không xa còn có một bóng người nữa. Người đó đang cầm một cái đàn hạc rất lớn, động tác thô bạo như là vác một cái cưa điện.

Mây đen trên đỉnh đầu tán đi, ánh mặt trời như thiêu đốt chiếu rọi mảnh đất khô cằn trơ trọi, cũng chiếu đến người đứng ở cửa đường hầm.

Du Thi mặt không chút huyết sắc, hai gò má lõm vào, móng tay dài ngoằng lộ ra những vết bầm đen kỳ lạ. Da của hắn dưới ánh mặt trời trông cũng có vẻ nhợt nhạt.

"Bành Lộ." Có người nhận ra khuôn mặt này, kêu tên Bành Lộ xong liền gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ ngực không nhấp nhô của Du Thi, nét mặt khó coi cực kỳ.

Bành Lộ đã chết ở trong phó bản 'Đêm kinh khủng ở lâu đài cổ', đây là chuyện mọi người đều biết, cho nên người đang đứng ở trước mặt bọn họ rõ ràng không phải một người sống.

Kế Nguyên Tri đưa ra kết luận: "Hắn đã bị luyện thi."

Mọi người hít một hơi lãnh khí.

Luyện thi người sống, đây không phải là biến thái, mà là bị điên rồi.

Lúc trước, Ôn Thời lo lắng bên ngoài còn có quái vật nên không lập tức thu hồi chiến tướng, cho nên giờ phút này Du Thi không còn hơi thở mới đứng bất động ở ngay bên cạnh cậu. Ôn Thời thục tay vào áo khoác trắng nhuốm máu, dưới ánh mặt trời bình tĩnh nhìn qua Đồ Biên Hấp và con rối trên vai hắn: "Mấy tuổi rồi mà còn chơi búp bê thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play